'Tư Thành cong môi, lại thêm một đứa em ngu trung với vợ anh...
"Phương bảo bối, em tới rồi à..."
Bên Ngụy Thung, mẹ cô ấy dẫn Kha Kha ra ngoài ăn cơm rồi, trong phòng có một mình cô ấy chán chết à, cô ấy đang nằm trên giường chơi điện thoại, thấy cửa phòng bệnh được đẩy ra, cô ấy kích động ngồi dậy ngay.
"Em siêu quá, sau khi dùng thuốc của em, hôm nay ngủ dậy, chị cảm thấy
toàn thân đều thoải mái, có kiểu cảm giác được sống lại sau khi chết ấy.
"Biết mình tìm được đường sống trong chỗ chết là tốt." Hạ Phương bỏ túi đồ ăn xuống bàn, lười biếng nói: "Chị phải kiềm chế một chút, miệng vết thương của chị mà rách ra lần nữa, thì sau này sẽ để lại sẹo đấy."
Ngụy Thung cứng người, không dám động đậy linh tinh nữa.
Cô ấy là dancer, nếu lưng mà có một vết sẹo dài thì sau này sao mà nhảy múa được?
"Ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, ăn cơm." Hạ Phương cẩn thận chỉnh đệm và gối cho Ngụy Thung, sau đó để cơm và đồ ăn trước mặt cô ấy, hai người cùng ăn.
Ngụy Thung nói nhiều lắm, cô ấy cứ líu ríu kể cho Hạ Phương nghe về buổi tập duyệt chiều này.
Thỉnh thoảng Hạ Phương lại gật đầu, cô không nói nhiều. "Đúng rồi Phương bảo bối, chị đoán không lầm luôn, Triệu Nhược Văn chưa hề đi tự thú, nhưng hình như cô ta đang dính phải rắc rối, sáng nay có cảnh sát gọi điện cho chị, hỏi về tình hình của cô ta đấy."
"Đây chính là trò hay mà em nói hả?" Ngụy Thung nhìn Hạ Phương với vẻ mặt mong chờ, nét mặt viết đầy chữ hóng hớt.
Hạ Phương khẽ nhíu mày: "Cảnh sát nói gì?"
"Thì hỏi có phải Triệu Nhược Văn là học sinh ở phòng làm việc của chị không, nói là cô ta đang bị nghi có dính líu đến một vụ lừa đảo rất nghiêm trọng, họ cần hỏi chị để rõ tình hình."
"Chị hỏi dò mấy câu, em đoán cảnh sát nói gì?"
Thấy Ngụy Thung hăng hái bừng bừng, Hạ Phương không muốn làm cô ấy tụt hứng, cô bèn hỏi: "Họ nói gì?"
"Bọn họ bảo, Triệu Nhược Văn cố tình bán phương thuốc có vấn đề cho hiệu thuốc gì gì đó, cô ta đang bị tình nghỉ là cấu kết với ông chủ hiệu thuốc, ác ý lừa tiền của khách hàng!" Ngụy Thung nói xong, cô ấy tức lắm: "Đúng là kẻ ác ắt có ông trời trị!"
Nói xong, Ngụy Thung nhíu mày: "Em bảo, liệu có phải lúc cô ta cầm phương thuốc em đưa chị đi bốc thuốc, phương thuốc bị người ta xuyên tạc không? Nếu không thì sao đang yên đang lành lại làm người dùng bị ngộ độc?"
"Em không biết đâu, cảnh sát bảo, chỉ chưa tới một tuần, thuốc đó đã bán được hàng ngàn đến hàng chục ngàn đơn, cái thuốc mỡ bôi ngoài da còn quá thể hơn, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đã có mấy trăm ngàn lọ được đặt trước! Còn những người sử dụng thuốc sớm nhất, thì ba ngày là bắt đầu có vấn đề, người thì thượng thổ hạ tả, người thì miệng vết thương lở loét, toàn thân đau đớn, tuy không nghiêm trọng như tình trạng của chị, nhưng vẫn nghiêm trọng."
"Hầu như bất cứ ai dùng thuốc uống hay thuốc bôi của bọn họ thì đều xảy ra vấn đề, cho nên sự việc nhanh chóng thu hút sự chú ý của cảnh sát, bọn họ điều tra thì tra đến hiệu thuốc kia."
Hạ Phương sờ cằm: "Không ngờ thuốc của em lại bán chạy đến vậy?"
Cũng không phải Hạ Phương không bán thuốc, nhưng cô bán thuốc toàn là tùy duyên, cô sẽ không dốc sức đi bán.
Quan trọng nhất là, thuốc cô bán toàn là thuốc cao cấp, cái loại thuốc trị thương phổ thông như kia, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bán chứ đừng nói là bán với số lượng lớn.
Không ngờ, những thứ mà cô xem nhẹ, lại có thị trường lớn hơn cô tưởng... "Chả không à, chị cũng sững sờ đây! Hơn nữa, em biết gì không? Lúc Triệu Nhược Văn bị bắt, trùng hợp là cô ta cũng đang ở hiệu thuốc đấy, nghe nói là đang đòi tiền ông chủ hiệu thuốc. Rõ ràng là cô nghĩ cô ta đã bán rẻ phương thuốc đó!
Cô ta đúng là đồ vô liêm sỉ! Ha ha..."
Ngụy Thung tức quá hóa cười: "Đúng là tham quá rắn đòi nuốt voil"
"Có phải em đã biết trước là sự việc sẽ như này đúng không?" Ngụy Thung thấy Hạ Phương thản nhiên như thể đã dự diệu từ sớm, cô ấy không khỏi nhíu mày.
"Trò hay mà em nói lúc trước, là cái này hả?"
Hạ Phương nhướng mày: "Rõ ràng lắm rồi mà?"
Ngụy Thung:...
"Nếu không chị nghĩ tại sao cô ta bán thương thuốc của em đi, mà em vẫn có thể ôn hòa nhã nhặn thả cô ta đi hả?" Hạ Phương lười biếng dựa lưng vào ghế, rồi nở nụ cười sâu sắc.
"Cho nên, phương thuốc kia có vấn đề ngay từ đầu à?" Ngụy Thung trợn tròn mắt.