"Tôi cũng nghi ngờ liệu có phải thuốc có vấn đề không, nhưng cô giáo tôi tin rằng đàn em của cô ấy sẽ không hại cô ấy, thế nên nửa tháng nay, cô ấy vẫn cố gắng gượng..."
Triệu Nhược Văn nói xong, cô ta lại bắt đầu cúi đầu lau nước mắt: "Cô giáo tôi là một người tốt như thế, tôi thật sự không hiểu vì sao sư thúc phải đối xử với cô ấy như vậy."
Đội trưởng giương mắt nhìn Hạ Phương, thấy đối phương vẫn bình tĩnh thong dong, lười biếng ngồi yên tại chỗ, khí chất ưu nhã, thần thái tự nhiên...
Anh ta nghiêm mặt nói: "Nếu cô giáo đã uống phải thuốc có vấn đề, tại sao. cô không tìm cô Hạ để đối chất? Hai ngày nay, cô Hạ vẫn luôn ở trong phòng bệnh của cô giáo cô cơ mà?”
"Tôi nói gì cũng vô dụng, cô giáo tôi tin tưởng cô ấy vô điều kiện, tôi..." Triệu Nhược Văn nói xong, cô ta thở dài một tiếng, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Đội trưởng cũng cạn lời rồi, trong lúc nhất thời anh ta cũng không biết phải hỏi tiếp như nào.
Hạ Phương đang ngồi bên cạnh lại cười nói: "Cô Triệu nói xong chưa? Nói xong rồi, thì nên đến lượt tôi nói rồi chứ nhỉ"
Triệu Nhược Văn siết chặt nắm tay, cô ta cắn môi, ấm ức nói: "Sư thúc, em biết em tự tiện bán phương thuốc của chị đi là em sai, em đã bị tiền làm mờ mắt. Nhưng phương thuốc là của chị, đây là sự thật..."
Hạ Phương nhíu mày bật cười: "Cho nên, phương thuốc của tôi bị cô bán mất, bây giờ thuốc làm ra từ phương thuốc đó xảy ra vấn đề, thì phải tính lên đầu tôi, đúng không?”
Triệu Nhược Văn quay mặt đi, cố chấp nói: "Em chưa nói như thế, dù sao sư thúc ngài thân phận tôn quý, dân thường như em nào dám nghi ngờ, em chỉ có sao nói vậy, nói đúng sự thực thôi."
"Nhưng, thuốc này có vấn đề, thật sự không liên đến em, thứ nhất em không biết phương thuốc này có tác dụng gì, các vị thuốc bên trong em không biết một cái nào cả. Thứ hai, phương thuốc này cũng không phải là em đòi bán cho ông chủ nhà họ Tề, đấy là sau khi bọn nhìn thấy, thì kích động tới tìm em, đề nghị em bán cho bọn họ."
"Nói như vậy, cô chỉ tham lam một chút thôi, còn người đi hại người thật sự là người có phương thuốc này là tôi, với lại, cái người không hiểu dược lý, nhưng lại bán thuốc linh tinh là ông chủ Tê đây hả?"
'Tẽ Đông Thăng đã học y được hơn mười hai mươi năm, lúc này lại bị nói thành kẻ không hiểu dược lý, sắc mặt ông ta có hơi khó coi.
Triệu Nhược Văn lại hất cằm, cao ngạo nói: "Lời này là sư thúc nói đấy nhá, em không có suy nghĩ gì khác, em chỉ cảm thấy em chỉ là một tay chạy vặt vô tội mà thôi."
Hạ Phương không kìm được bật cười: "Vô tội ư? Ha, ha ha..."
Cô lười biếng giương cằm lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Triệu Nhược Văn, giọng nói cũng trở nên sắc bén: "Thứ nhất, phương thuốc này là của tôi không sai, nhưng hình như cô đã quên, đây là thuốc tôi kê cho Ngụy Thung, không phải cho cô."
"Thứ hai, dù là người quanh năm tiếp xúc với các vị thuốc như ông chủ Tê còn không nhìn ra được phương thuốc này có gì bất thường, một người bình thường như cô không hiểu cũng là chuyện bình thường, nhưng ông chủ Tề kiên trì muốn mua phương thuốc này, đó là vấn đề của ông ta, cô không phải người làm việc ở hiệu thuốc, cô cũng không biết cách dùng cụ thể của phương thuốc này, nhưng cô lại tự tiện bán nó đi khi chưa có sự đồng ý của tôi và Ngụy Thung, bây giờ phương thuốc gây ra sự cố, cô xác định cô không có trách nhiệm?"
"Cuối cùng, cô vì tiền, cố tình bắt tay với hiệu thuốc, đổi thuốc của cô giáo cô, suýt thì hại cô ấy mất mạng, cô giải thích thế nào? Hôm qua tôi bảo cô đi đầu thú cơ mà? Không ngờ cô không chỉ không đi, cô còn bắt tay với hiệu thuốc chuẩn bị căn ngược lại tôi, cô giỏi thật đấy..."
Hạ Phương kéo dài giọng, thái độ thong dong, nhìn thì như không có một tí lực sát thương nào, nhưng cả người cô lại tràn ngập sát khí.
Triệu Nhược Văn kích động nói: "Tôi không hiểu dược, nhưng người mua nó rồi tùy tiện bán ra thị trường là bên hiệu thuốc, không phải tôi. Liên quan gì đến tôi? Vả lại, nếu phương thuốc này đã có vấn đề, mà cô lại còn đưa cho tôi, thế rõ ràng là cô muốn hại người còn gì? Tôi có lý do nghi ngờ cô cố tình hãm hại tôi và hiệu thuốc..."
Hạ Phương bị chọc cười rồi: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp người đùn đẩy trách nhiệm về tổn thất do lòng tham của mình gây ra cho người khác một cách trắng trợn như này đấy."
"Nếu tôi bảo ông, phương thuốc của tôi không có bất kỳ độc tính nào và cũng không có bất cứ vấn đề gì, ông có tin không?" Hạ Phương nói xong, cô nhìn sang Tề Đông Thăng.