Khi Hạ Phương tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày thứ ba.
Cô ngủ nguyên một ngày đêm.
Điện thoại đã hết pin, cô cắm sạc rồi đi đánh răng rửa mặt, ngâm nga ca hát bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy trong bếp để sẵn bánh sanwich và sữa tươi.
Hạ Phương vừa ăn vừa cảm thán mình kiếm được một ông chồng biết chăm lo cho gia đình.
Tuy điều kiện của anh không quá tốt, nhưng anh siêng năng chăm chỉ, nỗ lực, có chí tiến thủ, còn biết làm việc nhà, vậy là đủ rồi.
Nếu đời này có thể sống một cách bình dị thế này, có vẻ cũng khá ổn.
Hạ Phương bị chính suy nghĩ đáng sợ của mình làm cho sợ hãi.
Cô định sống cả đời với Tư Thành ư?
Cô lắc đầu chế giễu, người như cô đã định sẽ phải bôn ba với hết nguy hiểm này tới nguy hiểm khác, làm sao có thể mơ tưởng có một cuộc sống bình dị, hạnh phúc?
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, lúc này Hạ Phương mới biết mọi người gọi cho mình rất nhiều.
Có người của nhà họ Hạ, có Lucy Mộ Dung, cũng có Tư Thành, hộ lý ở bệnh viện và một vài số lạ nữa.
Mà người gọi tới lúc này là hộ lý của bệnh viện.
“Cô Hạ, cuối cùng cô cũng nghe máy rồi, cô mau đến bệnh viện đi, mẹ cô tỉnh rồi, bà ấy đang làm ầm ĩ đòi gặp cô đấy”.
Hạ Phương tưởng có chuyện gì gấp, sau khi nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm, tôi biết rồi”.
Cúp điện thoại xong, Hạ Phương vội thay quần áo đi ra ngoài, lại nhìn thấy tờ giấy nhắn và chìa khóa xe Tư Thành để lại.
“Mấy ngày nay tôi phải đi công tác, em lái xe đi”.
Tại sao nhân viên phục vụ khách sạn lại phải đi công tác suốt ngày thế nhỉ?
Hạ Phương gãi đầu, cũng chẳng hề khách sáo cầm luôn chìa khóa xe xuống lầu, sau đó chạy nhanh đến bệnh viện.
Theo dự tính của Hạ Phương thì đúng là hôm nay mẹ sẽ tỉnh lại, nhưng cô không ngờ mới hơn mười giờ sáng mà mẹ đã tỉnh.
Hạ Phương hưng phấn chạy vào phòng bệnh, nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, nét mặt cô lập tức tối sầm.
Người nhà họ Hạ đã bị đưa vào đồn cảnh sát, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn trong thời gian ngắn không thể ra được.
Lúc này còn có ai đến phòng bệnh làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa?
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Hạ Phương nhìn thấy Lục Anh Đường và bố mẹ của Lục Anh Đường đang ngồi bên trong.
“Các người tới đây làm gì?”, Hạ Phương đen mặt, giọng điệu âm trầm.
Lục Anh Đường ngước mắt lên, thấy Hạ Phương mặc áo sơ mi đơn giản cùng với quần bò, nhưng cũng không giấu được vẻ trong sáng và đầy sức sống của cô.
Mấy năm nay hắn ta đã thấy rất nhiều người trang điểm lộng lẫy, nhất là sau khi hẹn hò với Hạ Oanh Oanh, hầu như ngày nào cô ta cũng trang điểm đậm, buổi tối đi ngủ cũng không muốn tẩy trang, so với Hạ Phương trước mặt này, đúng là cô rất trong sáng tinh khôi.
Tươi tắn xinh xắn, rung động lòng người.
“Tiểu Phi, con tới rồi à”, nhìn thấy Hạ Phương, Tiết Lan Hâm đang dựa người vào đầu giường vui vẻ vẫy tay: “Con mau lại đây đi, Anh Đường và ông bà thông gia đã tới được một lúc rồi, con lại ngủ nướng đấy hả?”
Hạ Phương sửng sốt, ngạc nhiên nhìn mẹ, ngẩn ra hồi lâu không thể hoàn hồn.
“Mẹ… Mẹ làm sao thế?”, Hạ Phương đẩy đám Lục Anh Đường ra, đi tới nắm tay mẹ.
Tiết Lan Hâm dịu dàng nhìn Hạ Phương: “Mẹ đã khỏe rồi mà, bác sĩ nói bệnh của mẹ đã khỏi, sẽ sớm xuất viện thôi, tốt quá rồi”.
Hạ Phương vẫn thấy có gì đó không ổn, cô nhìn cả nhà họ Lục: “Sao bọn họ lại ở đây?”
“Con bé này, con nói gì thế? Ông bà thông gia và Anh Đường đặc biệt tới đây thăm mẹ mà. Anh Đường nói khi nào mẹ khỏe sẽ kết hôn với con”, Tiết Lan Hâm tươi cười vui vẻ: “Cục cưng nhà chúng ta đã lớn thế này rồi, đã có thể lấy chồng được rồi, thời gian trôi qua nhanh quá”.
Không phải chứ…
Không phải mẹ đã biết chuyện của cô với Lục Anh Đường rồi ư?
Kết hôn?
Đang đùa đấy à?
“Mẹ, mẹ nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi”, Hạ Phương đỡ Tiết Lan Hâm nằm xuống, quay đầu nói với hộ lý: “Cô đi mời bác sĩ Trương và Viện trưởng Triệu tới đây”.
“Con bé ngốc này, mẹ không sao, con gọi họ tới làm gì?”, Tiết Lan Hâm nhíu mày, không vui nói: “Ông bà thông gia vẫn đang ở đây, con dìu mẹ dậy đi, mẹ muốn nói chuyện với họ”.
Tay Hạ Phương kín đáo đặt lên cổ tay mẹ, phát hiện không phải bà mất trí nhớ, chỉ là vì thời gian phẫu thuật quá lâu, hơn nữa đã nhiều lần gặp tình huống tim ngừng đập khiến trí nhớ hơi hỗn loạn, lúc này cô mới yên tâm hơn.
“Mẹ à, họ không phải thông gia của mẹ, Lục Anh Đường cũng không phải bạn trai của con, mẹ hồ đồ rồi đó”, Hạ Phương đắp chăn cho mẹ, nhẹ giọng nói.
Tiết Lan Hâm sửng sốt, nghi hoặc nhìn Hạ Phương: “Con nói gì cơ?”
“Con nói Lục Anh Đường đã đính hôn với Hạ Oanh Oanh cũng sắp kết hôn rồi, vậy nên họ không phải thông gia của mẹ”, Hạ Phương nói xong, quay người lại lạnh lùng nhìn Lục Anh Đường: “Anh Lục, lúc này anh không lo bảo lãnh cho vợ chưa cưới và người nhà chị ta ra khỏi đồn công an đi mà lại tới đây lừa mẹ tôi, chị tôi biết sẽ nghĩ thế nào?”
“Hạ Phương, sức khỏe mẹ cô không tốt đâu!”, Lục Anh Đường sầm mặt, bước lên kéo Hạ Phương.
Hạ Phương tránh tay hắn ta, cười khẩy: “Vậy nên các người có thể nhân cơ hội này lừa mẹ tôi à?”
“Tiểu Phương, cháu nói gì vậy?”, người phụ nữ trung niên đứng cạnh Lục Minh Hà, cũng là mẹ của Lục Anh Đường – Diêu Tuyết Mai mỉm cười bước tới, dịu dàng nói với Hạ Phương: “Sao lại là nói dối mẹ cháu được, nhà tôi tới đây để nói chuyện thôi”.
Mục đích bọn họ tới đây ban đầu đúng là để chặn Hạ Phương lại, để Hạ Phương nghĩ cách cứu ba người nhà họ Hạ ra khỏi đồn công an.
Không ngờ chờ ở đây mãi cũng chẳng thấy Hạ Phương, ngược lại biết được tin Tiết Lan Hâm đã tỉnh.
Vì vậy nhà bọn họ định ra tay từ Tiết Lan Hâm, xem có thể thông qua bà, thuyết phục Hạ Phương thỏa hiệp được hay không.
Suy cho cùng, Hạ Khánh Dương cũng là chồng cũ của Tiết Lan Hâm, dù mấy năm trước họ đã vì nhiều lý do mà ly hôn, nhưng tình cảm hơn mười năm vẫn còn đó.
Tiết Lan Hâm sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Hạ sụp đổ đâu đúng không?
Nhất là Hạ Thị vốn là tâm huyết của Tiết Lan Hâm, cho dù vì Hạ Thị, bà cũng sẽ không để Hạ Khánh Dương gặp chuyện.
Tất nhiên, sở dĩ nhà họ Lục tích cực giúp ba người nhà họ Hạ như vậy không phải vì họ có tình có nghĩ, không thể trơ mắt nhìn nhà họ Hạ rơi vào kết cục như thế này.
Càng không phải vì Lục Anh Đường quá yêu Hạ Oanh Oanh.
Mà là trước đây trong buổi lễ đính hôn của nhà họ Lục và nhà họ Hạ đã gây ra khá nhiều chấn động, khoảng thời gian này Hạ Thị liên tiếp gặp vấn đề lớn, những người từng bị Hạ Khánh Dương gài bẫy và kẻ thù của Hạ Thị biết tin Hạ Khánh Dương bị cảnh sát bắt thì đều quýnh lên, ai nấy đều hoang mang luống cuống, bắt đầu gây rắc rối cho Lục Thị.
Thời gian này Lục Thị cũng khủng hoảng tài chính, vốn dĩ chỉ cần Hạ Phương gả cho nhà họ Tư là nhà họ Hạ sẽ có thể giải quyết được nguy cơ, ngược lại còn có thể giúp đỡ nhà họ Lục, để nhà họ Lục cũng nhân cơ hội này thiết lập quan hệ với nhà họ Tư.
Không ngờ bây giờ chẳng được lợi gì mà còn tự chuốc lấy rắc rối.
Bọn họ không giúp nhà họ Hạ, người ngoài sẽ nói nhà họ Lục vô tình, thấy chết không cứu, còn khiến nhà họ Hạ hận nhà họ Lục bọn họ.
Thời gian này Lục Minh Hà và Lục Anh Đường cũng rất áp lực trước dư luận, chỉ có thể cắn răng đi tìm Hạ Phương.
Họ không thể ngờ, vừa vào phòng bệnh, Tiết Lan Hâm đã nhiệt tình gọi họ vào, kéo Lục Anh Đường lại thân mật gọi tên hắn ta, nói bà đã khỏe, khi nào hắn ta kết hôn với Hạ Phương.
Người nhà họ Lục ngẩn ra.
Nhưng sau khi cả nhà nhìn nhau, rất nhanh đã thống nhất ý kiến…