Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 460: Cậu sáu



Rất nhanh, phía sau đã yên tĩnh trở lại.

Hạ Phương và Tư Thành làm như không nghe thấy gì, hai người tạm biệt cục trưởng Kim rồi lên xe rời đi. Sau khi tiễn người đi khỏi, cục trưởng Kim lau mồ lạnh, cả người như hư:

thoát.

Ông ta cũng không phải là người chưa gặp người tai to mặt lớn bao giờ, nhưng khí thế của hai người kia thật sự quá mạnh...

Chỉ đứng cùng với họ thôi mà ông ta đã cảm thấy áp lực như nú

"Cục trưởng Kim, hai người kia có lai lịch gì vậy? Mà làm ngài thế này..." Hai chữ hèn mọn, trợ lý không dám nói ra...

Thật sự là ở Kinh Thành này, anh ta hiếm khi thấy cục trưởng Kim căng thẳng với sợ ai như này...

Nhất là lúc trước khi đi ra khỏi văn phòng, thái độ và biểu cảm khẩn trương của cục trưởng Kim làm anh ta thấy hơi khó hiểu.

Cục trưởng Kim hung hăng trừng trợ lý một cái: "Sau này không biết thì đừng ăn nói linh tỉnh, cậu có biết người vừa nãy là ai không hả?"

Trợ lý không biết thật, anh ta lắc đầu trong hoang mang.

"Đó là người nhà họ Tư đấy!" Cục trưởng Kim khế nheo mắt, rồi bổ sung thêm một câu: "Cậu sáu nhà họ Tư."

Nghe vậy, trợ lý sững sờ ngay tại chỗ.

Cậu sáu... nhà họ Tư?

Chính là cái vị thất lạc ở bên ngoài hơn hai mươi năm, vừa về đã làm dấy lên một trận sóng to gió lớn ở Kinh Thành, tâm tình khó đoán, sát phạt quyết đoán đó hả?

Trợ lý không kìm được rùng mình một cái.

Còn cục trưởng Kim thì thở dài, câu Tư Thành nói trước khi đi rõ ràng là đang bảo ông ta, không được tùy tiện bỏ qua cho kẻ tình nghỉ liên quan đến vụ án lần này, phải xử lý nghiêm, ông ta nào dám không tỏ thái độ chứ?

Chỉ có điều, e là ông ta phải trả lại món quà to mà nhà họ Tề tặng rồi. Thật tiếc cho một pho tượng phật băng ngọc xinh đẹp như thế...

Nhưng, so với tượng phật bằng ngọc có giá trị đắt đỏ, cái ghế của ông ta vẫn quan trọng hơn...

Khi Hạ Phương quay lại bệnh viện, Ngụy Thung đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu kiên quyết.

"Đạo diễn Lâm, lúc sáng tôi đã nói rồi, tôi có lý do bất khả kháng, tôi không đến buổi tập duyệt được đâu, hy vọng ngài thông cảm cho, đạo diễn Lâm cứ yên tâm, ngày mai biểu diễn chính thức tôi nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng, tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng và ủng hộ của ngài và ban tổ chức đã dành cho tôi, nếu có bất kỳ sai sót nào, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."

Đạo diễn Lâm nghe vậy thì cười nhạt chế nhạo: “Cô chịu trách nhiệm ư? Cô gánh được chắc? Ngụy Thung à, cô nghĩ cô là ai? Mục đích của buổi tập duyệt là gì, nó có vai trò như thế nào, người có hơn hai mươi năm kinh nghiệm biểu diễn như cô không hiểu sao?"

Nét mặt Ngụy Thung trầm xuống, giọng cô ấy cũng rắn hơn: "Ngài cũng nói rồi, tôi là người có hơn hai mươi năm kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu, cho nên không cần ngài phải nhắc nhở tôi vai trò của buổi tập duyệt, tôi còn biết rõ hơn ngài. Nhưng nếu tôi đã bảo ngày mai sẽ không xảy ra vấn đề gì, thì chắc chắn tôi nói được làm được. Tôi chỉ là một vũ công, tôi với ngài không thù không oán, tôi chẳng có lý do gì để hại ngài, đúng không?"

"Đúng, tôi thấp cổ bé họng, tôi không gánh vác được hậu quả, thế tôi cược bằng phòng làm việc của tôi và người hậu thuẫn sau lưng tôi thì sao? Nếu ngài cảm thấy vẫn chưa đủ tư cách, vậy thì cứ thay tôi đi."

Ngụy Thung nói xong, bên kia tức đến nỗi mắng to mấy câu, sau đó cúp máy. Cô ấy hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên trông thấy Hạ Phương đi vào, cô ấy ấm ức đến nỗi đỏ cả vành mắt: "Phương bảo bối... có phải chị đã tùy hứng quá phải không..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.