Khi Hạ Phương đang chuẩn bị đến bệnh viện đón Ngụy Thung thì nhận được cuộc gọi của Ngụy Thung, cô ấy bảo rằng cô ấy đang ở dưới lầu rồi.
Hạ Phương nhướng mày, chuẩn bị đồ đạc rồi đi xuống lầu, sau đó cô thấy Ngụy Thung đang ngồi trên chiếc Porsche 718 của cô ấy rồi mỉm cười nhìn Hạ Phương.
Ngụy Thung có ngũ quan rất xinh, khuôn mặt nhỏ gầy được trang điểm nhẹ trông tươi mát thoát tục, lại có một chút quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Phối với chiếc xe đáng yêu của cô ấy, cô ấy mỉm cười dí dỏm trông lại càng trẻ hơn, bảo cô ấy mười tám tuổi cũng có người tin.
Hạ Phương lười biếng lên xe, cô cười nói: "Ay ya, hôm nay mới ngày thứ hai, chị đã ra ngoài chạy nhảy được rồi à?"
Còn lái cả xe nữa, xem ra, cô ấy chưa ăn đủ nỗi đau do miệng vết thương bị toác ra hai lần trước.
Ngụy Thung vội vàng xuống khỏi ghế lái, chạy đến ghế phó lái mở cửa cho Hạ Phương: "Thì chị muốn thể hiện một chút thành ý của chị mà? Đâu thể lần nào cũng đòi em tới đón chị chứ."
"Cho nên bây giờ chị đang làm cái gì vậy?" Hạ Phương khoanh tay trước ngực, đứng ngoài không chịu vào.
Ngụy Thung lấy lòng: "Đương nhiên là để em lái rồi, nếu không ngộ nhỡ miệng vết thương của chị lại rách ra, thế thì lại vất vả em còn gì? Sao chị nỡ để Phương bảo bối lao tâm vì chị nữa cơ chứ."
"Biết em sẽ lo lắng, thế mà chị còn không nghe lời như này, chị học ai đấy hả?" Hạ Phương véo má cô ấy, cô tức quá hóa cười.
Ngụy Thung vội vàng nịnh Hạ Phương, nói một đống lời khen, nhưng Hạ Phương vẫn không biểu cảm gì.
Nhưng, vì sức khỏe của Ngụy Thung, cuối cùng cô vẫn ngồi vào ghế lái, ngoan ngoãn làm tài xế cho Ngụy Thung.
Khi hai Người đến hội trường Trung tâm biểu diễn nghệ thuật quốc gia Kinh Thành, thì đã là mười một giờ sáng.
Buổi tập duyệt chiều qua Ngụy Thung không tới, sáng nay ở đây còn sắp xếp. buổi tập duyệt lần hai, nếu Ngụy Thung còn không tới nữa, thì không nói được gì nữa rồi.
May mà thuốc của Hạ Phương có hiệu quả cực tốt, sau khi Ngụy Thung dùng cả thuốc trị nội thương và ngoại thương, miệng vết thương không còn đau nữa, bên ngoài cũng bắt đầu từ từ khép miệng, cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường.
Nhưng tuyệt đối không được làm bất kỳ vận động mạnh nào, kéo với bình thường cũng không được.
Thậm chí, bây giờ lúc đi vệ sinh, Ngụy Thung cũng không dám khom lưng với biên độ quá lớn, nếu không sẽ động đến miệng vết thương, đau chưa nói, còn dễ bị rách ra nữa.
Cô ấy hãi cái vụ đau đớn lần trước lắm rồi, lần này cô ấy cẩn thận từng li từng tí, sợ gây ra một tí vấn đề nào đó.
Nếu không phải hôm nay bắt buộc phải đến, thì cô ấy cũng muốn nằm trong bệnh viện đến khi khỏe thì thôi.
Sau khi đến nơi, Hạ Phương lập tức dẫn Ngụy Thung vào nhà vệ sinh, sau khi kiểm tra vết thương sau lưng cô ấy, cô lại quấn cho cô ấy một lớp băng gạc để làm bảo hộ, sau đó cảm thấy còn chưa đủ, cô còn dán thêm cái cao dán lên cái băng gạc sau lưng.
"Em làm vậy, lưng chị cũng không khom được nữa luôn..."
Hạ Phương nhíu mày: "Nếu chị không cần cái lưng này nữa thì cứ việc khom lưng"
Ngụy Thung ấm ức bẹp miệng: "Chị biết rồi, sau này chị vẫn muốn nhảy múa nữa."
"Ngoan." Hạ Phương xoa đầu Ngụy Thung như xoa đầu con chó con vậy. Ngụy Thung xấu hổ.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi như cô ấy, thế mà lại bị một cô nhóc hơn hai mươi dỗ như trẻ con?