Hạ Phương và Ngụy Thung ngẩng đầu lên nhìn ra cửa cùng lúc.
Hai người đều mặc trang phục vũ đạo màu trắng, trang điểm giống nhau, làm kiểu tóc giống nhau, đến cả nét mặt và động tác cũng giống nhau.
Hai đôi mắt to sáng ngời nhìn Tư Thành chăm chú, nhìn mà Tư Thành cảm thấy run rẩy, cứng người đứng yên tại chỗ.
Thấy vậy, Ngụy Thung cười tà ác, cô ấy đứng lên đón rồi bắt chước giọng Hạ Phương: "Cậu Thành tới rồi à..."
Ngay trước khi Tư Thành bước vào, Lâm Ni còn đang cảm thán kỹ năng hóa trang của mình vẫn siêu phàm.
Cô ấy hóa trang xong, mẹ ruột hai cô mà thấy cũng chưa chắc đã phân biệt được hai người họ.
Khi Ngụy Thung nhìn sang Hạ Phương, cô ấy có ảo giác mình đang nhìn vào gương, sự kỳ diệu này thật sự không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Không ngờ hai người còn chưa kịp cảm thán, Tư Thành đã đi vào. Thế thì phải thử xem liệu anh có phân biệt được hai người họ không?
Sao Hạ Phương lại không biết ý đồ của Ngụy Thung chứ, cô cười bất đắc dĩ, đứng yên tại chỗ không nói gì.
Mặc dù, cô cảm thấy chắc chắn Tư Thành sẽ nhận ra cô. Không vì sao cả, cô chỉ tự tin thế thôi...
Nhưng dù vậy, cô vẫn không kìm được lộ ra vẻ mong chờ, cô muốn biết Tư Thành sẽ phản ứng thế nào.
Chỉ thấy, Tư Thành cất bước đi về phía Ngụy Thung... Hạ Phương:??? Cô sắp tự đánh mặt hả?
Tuy Ngụy Thung bắt chước rất giống, nhưng cũng không đến mức Tư Thành không phân biệt được bọn họ chứ?
Nhìn nụ cười đắc ý trên môi Ngụy Thung, Hạ Phương nắm chặt làn váy. Nếu Tư Thành mà không nhận ra mình...
Không đúng, dựa vào đâu cô nghĩ Tư Thành nhất định sẽ nhận ra mình cơ chứ?
Cô lấy đâu ra tự tin vậy...
Hạ Phương khẽ nhíu mày, cô cứ cảm giác hình như mình đã quá tin tưởng Tư Thành...
Cái kiểu tự tin mù quáng này, cô còn không tìm ra nguyên do.
Tựa như, giữa họ có sự phối hợp như thế từ lâu rồi, một sự ăn ý không ai sánh được...
Ngay lúc Hạ Phương đang nghĩ ngợi lung tung, Tư Thành đã đi đến cạnh Ngụy Thung, đưa gói đồ ăn cho cô ấy: "Cô Ngụy, đây là đồ ăn của cô."
Nói xong, anh nhét túi đồ ăn vào tay Ngụy Thung, còn mình thì xách một cái túi khác đi tới trước mặt Hạ Phương, hiện giờ trông Hạ Phương phải giống Ngụy 'Thung đến tám mươi phần trăm.
"Chị không biết em sẽ ăn cùng cô Ngụy nên chỉ làm một phần cho em thôi, vì vậy anh đã mua thêm một phần cho cô Ngụy."
Tư Thành ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hạ Phương, sau đó rất là tự nhiên mở cái túi đồ ăn ra, lấy hộp giữ nhiệt ra đặt lên bàn.
Mấy giây trước Ngụy Thung còn đang đắc ý nghĩ Tư Thành nhận nhầm mình, bây giờ nụ cười trên mặt cô ấy dần cứng ngắc, nứt ra, cuối cùng chỉ còn lại sự tự giễu lạnh lùng...
Đúng là vừa nằm trong dự liệu, lại vừa nằm ngoài dự liệu.
Tư Thành và Hạ Phương kết hôn chưa lâu, còn là kết hôn chớp nhoáng, nếu bảo anh sẽ không phân biệt được hai người họ, điều này cũng không lạ.
Nhưng vì người này là Tư Thành, nên lại làm cho người ta cảm thấy anh sẽ không nhận sai.
Thật mâu thuẫn, nhưng cũng rất hài hòa. Nhất là, nhìn Tư Thành thản nhiên ngồi cùng Hạ Phương, anh chẳng nói gì, nhưng nhìn vào lại thấy hài hòa và ngọt ngào. Ngụy Thung vừa hâm mộ vừa
chua xót.
Cô ấy mừng cho tình yêu ngọt ngào giữa Hạ Phương và Tư Thành, đồng thời lại cảm động vì Hạ Phương đã tìm đúng người.
Xong cô lại không kìm được nghĩ đến quá khứ của mình...
Ngày xưa, cô ấy và Tân Hách cũng ngọt ngào như vậy, cô ấy từng nghĩ mình và Tân Hách sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Dù có gặp phải trở ngại và lận đận, bọn họ cũng sẽ không bỏ nhau một cách dễ dàng.
Kết quả đánh mặt không chỉ tới nhanh, còn đau nữa.
Rõ ràng chuyện đó đã trôi qua nhiều năm, vậy mà cô ấy vẫn thấy buồn, mỗi lần nghĩ lại, trái tim đau đến mức khó thở.
Có lẽ đó là số mệnh của cô ấy rồi.
Tất cả đều do cô ấy chọn, cô ấy không có đường lui, cũng không có gì để hối hận.