Mãi mới ăn xong, Hạ Phương thu dọn một lượt thì nhìn thấy Ngụy Thung ở bên kia đã ngồi ngay ngắn để Lâm Ni tiếp tục trang điểm cho cô ấy rồi.
Cuộc thi buổi chiều bắt đầu lúc ba giờ, mà hiện giờ đã gần hai giờ chiều rồi.
Cùng lắm là nửa tiếng nữa bọn họ phải làm xong mọi công tác chuẩn bị, và đợi lên sân khấu.
Tuy Ngụy Thung không cần lên sân khấu, nhưng để tránh bị lộ, cô ấy trang điểm và mặc trang phục giống hệt Hạ Phương.
Lâm Ni rất tận tâm, cô ấy nhanh chóng làm xong cho Ngụy Thung, sau đó lại giúp Hạ Phương sửa sang.
Cả quá trình, Tư Thành đều ngồi một bên đợi, anh dịu dàng nhìn Hạ Phương nhu thuận ngồi trước bàn trang trang điểm.
"Lát nữa em lên sân khấu, chị sẽ đợi em ở bên ngoài, đợi em diễn xong chúng ta lại đổi lại hóa trang." Ngụy Thung nhìn Hạ Phương đã chuẩn bị xong, ánh mắt cô ấy tràn ngập kinh diễm.
"Phương bảo bối, chị thật sự rất mong chờ về bài nhảy của em."
Hạ Phương cho cô ấy một nụ cười tự tin: 'Chị không cần mong chờ quá đâu, dù sao..."
Hạ Phương nhíu mày: "Chị cũng không được xem tận mắt." Ngụy Thung: Cảm giác trái tim bị đâm một đao...
"Nhưng chị có thể xem video!" Ngụy Thung chu miệng: "Lần sau, lần sau chị nhất định phải tận mắt xem."
"Được, không thành vấn đề." Chỉ cần sau này cô ấy vẫn còn khiêu vũ...
"Chắc là các khách mời đã vào bàn rồi đấy, cậu Thành, anh có phải qua đó không?" Hạ Phương quay đầu nhìn Tư Thành vẫn đang ngồi yên.
Tư Thành ngước mắt lên: "Vẫn còn sớm, mười phút trước khi mở màn, anh sẽ qua."
Vợ anh đẹp quá, anh muốn ở đây thêm lúc nữa. Cũng được. Hạ Phương ngồi lên ghế, lấy điện thoại ra chơi, không căng thẳng tí nào.
Mà cùng lúc đó, ở trong phòng trang điểm bên cạnh, mấy nam nữ ăn đồ ăn mà Ngụy Thung cho người mang sang cho đã bắt đầu đau bụng.
"Không được rồi, cô giáo, em, em đi vệ sinh cái đã..." "Đau bụng quá, sao lại vậy nhỉ, tôi cũng phải đi..."
Hai cô gái liên tiếp đi nhà vệ sinh, hai bạn nam còn lại hơi giật mình, cả hai đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy hơi bất an.
Tô Viên Tịch nhíu mày: "Bọn họ sao vậy?”
Nói xong, cô ta giơ tay lên xem đồng hồ: "Các khách mời đã bắt đầu vào sân rồi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, thế mà lúc này lại có sai sót
Chàng trai đi đầu là người học trò đầu tiên lọt vào trận chung kết, tính ra còn lớn hơn Tô Viên Tịch mấy tuổi, anh ta khá là chín chắn và ổn trọng.
"Khả năng là sắp biểu diễn nên bị căng thẳng, còn một lúc nữa mới đến lượt chúng ta, cô giáo đừng sốt ruột."
Học trò lớn của cô ta trước giờ luôn thận trọng, nói năng cũng khá có trọng lượng, Tô Viên Tịch thở dài rồi yên lặng ngồi lại. Năm phút sau, hai học trò kia quay lại, sắc mặt họ đều hơi xấu.
Tô Viên Tịch nhíu mày nói: "Các cô làm sao vậy?"
Để giữ dáng, bình thường hai nữ sinh này ăn rất ít, dáng người gầy, bây giờ vì tiêu chảy, sắc mặt hơi tái nhợt, bị Tô Viên Tịch hỏi như thế thì càng căng thẳng hơn.
"Cô giáo, bọn em không, không sao, có thể là do ăn phải đồ hỏng."
Nữ sinh đó vừa trả lời xong, một nam sinh khác cũng không nhịn được ôm bụng: "A, sao tôi cũng đau bụng nữa này..."
Nói xong, anh ta cũng không nhịn được chạy ra ngoài.
Mọi người trong phòng hóa trang đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí ngưng trọng.
Một cô gái khác đang đứng bên cạnh cũng nhíu mày, ôm bụng.
Nhưng ngại vì thấy nét mặt Tô Viên Tịch xấu quá nên cô ấy cắn răng không dám phát ra tiếng, và cũng không dám ra ngoài tìm nhà vệ sinh.