Học trò lớn thấy vậy, sắc mặt anh ta trở nên ngưng trọng hơn, anh ta cầm điện thoại lên rồi nói: "Trịnh Đình với một bạn nữa đang ở bên ngoài mua đồ, tôi sẽ bảo họ mua ít thuốc về."
Tô Viên Tịch cắn răng không nói gì.
Học trò lớn nhanh chóng gọi điện thoại, nhưng sau khi nói được vài giây, mặt anh ta trầm xuống.
"Sao vậy?" Nhìn ra nét mặt của học trò không đúng, Tô Viên Tịch đen mặt.
Học trò lớn trầm mặt nói: "Hai người họ cũng đang bị tiêu chảy, vừa mua xong đồ đang chuẩn bị về thì vào nhà vệ sinh luôn, hơn mười phút rồi mà vẫn đau..."
"Sao lại có lý đó!" Tô Viên Tịch tức đến nỗi vỗ bàn đứng dậy, cô ta tức giận trợn tròn mắt, hai mắt đỏ bừng: "Bọn họ bị làm sao thế hả? Mấy người họ không biết buổi biểu diễn hôm nay quan trọng cỡ nào với chúng ta sao? Hả? Tôi đã dặn mấy người thế nào hả? Mấy hôm nay nhất định phải chú ý đồ ăn thức uống, chỉ được ăn đồ thanh đạm dễ tiêu hóa, không được ăn đồ chua cay kích thích, cũng không được ăn đồ sống, mấy người, mấy người..."
"Đây đâu phải lần đầu mấy người lên sân khấu đâu, chút kiến thức này mà cũng không hiểu à?"
Tô Viên Tịch tức đến nỗi sắp nói không ra lời rồi, hét xong, cô ta mất sức ngồi lên ghế.
Học trò lớn thấy vậy, đang định tiến lên an ủi Tô Viên Tịch, lúc này có một cô gái không kìm được ôm bụng chạy ra ngoài, miệng thì kêu: "Xin lỗi cô giáo, xin lỗi đàn anh, em, em không chịu được nữa..."
Sắc mặt Tô Viên Tịch vốn đã xấu, bây giờ thì đen như đít nồi, bàn tay nắm chặt thành quyền, hai mắt trừng lên nhìn chằm chăm bóng lưng cô gái vừa chạy ra ngoài, suy nghĩ hỗn loạn.
Sao lại như vậy?
Đáng lẽ ra phải không thế chứ.
Roc ràng cô ta đã dặn riêng nhân viên công tác, mấy hôm nay hãy gọi đồ ăn thanh đạm cho bên này, để đỡ xảy ra vấn đề cơ mà.
Hơn nữa, cô ta biết phía tổ sản xuất muốn lấy lòng Ngụy Thung, giờ cơm tối hôm qua cô ta còn đặc biệt nhắc nhở chuyện Ngụy Thung thích ăn hải sản.
Vừa nãy lúc ăn cơm, cô ta nhận được cuộc gọi từ nội gián cô ta cài ở đây, người đó báo rằng mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, hôm nay trừ chỗ họ ra, cơm của các khách mời đều có hải sản.
Nhưng, phòng của Ngụy Thung là nhiều hải sản nhất.
Hải sản tính hàn, ăn hải sản trước khi lên biểu diễn vốn không tốt cho con gái, nếu dạ dày mà không tốt, thì dễ bị đau bụng.
Những người nhảy múa như bọn họ, để giữ dáng thì bình thường đều khá là chú ý đến đồ ăn, dạ dày cũng khá yếu, trước giờ luôn ít ăn hải sản.
Còn Ngụy Thung, từ nhỏ đã thích ăn hải sản, nếu bây giờ nhà sản xuất đặt hải sản cho cô ấy, ít nhiều gì cô ấy cũng không kìm được mà ăn một ít.
Chỉ cần cô ấy ăn hải sản, thì xác xuất xảy ra vấn đề sẽ lớn.
Tất nhiên, để đề phòng ngộ nhố, Tô Viên Tịch còn đặc biệt cho người bỏ chút đồ vào trong cơm của họ.
Hải sản có mùi tanh, rất dễ che đi mùa khác, sau khi Ngụy Thung ăn vào, muốn không xảy ra vấn đề cũng không được.
Vừa nãy Tô Viên Tịch ra ngoài, chính là để đi xem tình hình bên Ngụy Thung.
Nhưng cô ta loanh quanh ở bên ngoài một lúc, cũng không thấy phòng Ngụy hung có ai ra ngoài.
Trái lại còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ ngoài vào.
Lúc đầu cô ta chưa nhìn rõ, khi nhìn kỹ thì bên đó đã đóng cửa rồi.
Cô ta đang hết sức nghi hoặc thì các học trò của cô ta đã xảy ra chuyện... Tô Viên Tịch không khỏi nhớ lại, rốt cuộc là xảy ra vấn đề từ chỗ nào.
"Cậu cũng thấy trong người khó chịu à?" Tô Viên Tịch ngẩng đầu lên, thì thấy sắc mặt học trò lớn tái nhợt, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Học trò lớn xấu hổ quay mặt đi: "Cô giáo, em nghỉ ngờ cơm trưa của chúng †a có vấn đề..."
Tô Viên Tịch đứng bật dậy: " Cậu nói vậy là sao? Trưa nay các cậu đã ăn cái gì?
Học trò lớn nói: "Đồ ăn của bọn em cũng giống cô, nhưng lúc cô ra ngoài nghe điện thoại, có một nhân viên công tác đưa thêm cho bọn em hai hộp đồ ăn, bên trong là hải sản..."
"Cậu nói cái gì?" Tô Viên Tịch kinh ngạc hô ra tiếng, sắc mặt tái nhợt.