Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 57



Rời khỏi đồn cảnh sát, Hạ Phương lại ghé bệnh viện một chuyến để đảm bảo sức khỏe của mẹ vẫn đang hồi phục ổn định mới yên tâm.

Trước khi đi, cô còn đặc biệt dặn dò y tá không được tin ai, không được cho mẹ uống thuốc gì ngoài thuốc của cô ra, có là thuốc bệnh viện cho cũng không được.

Còn không quên mời hai bảo vệ đến canh chừng trước cửa, không cho ai đến quấy rầy.

Làm xong, Hạ Phương chợt nhớ đến Viện phó họ Tân, bèn cất công đến văn phòng Viện trưởng Triệu một phen.

Cô được cho biết rằng họ Tân đã được đưa đi điều tra, còn đào ra được vô số chuyện bẩn thỉu.

Nhưng trước mắt vẫn chưa định tội.

“Cô Hạ, bệnh viện đã cho điều tra chuyện mẹ của cô, nhưng vì Viện phó Tân có người sau lưng nên… sợ là muốn định tội cũng khó”, Viện trưởng Triệu thở dài: “Thân là bác sĩ mà lại làm ra hành động vi phạm đạo đức ngành y, táng tận lương tâm thế này… Tôi cũng khó chịu vô cùng”.

Hạ Phương hơi cười cười: “Viện trưởng không cần phải bận tâm mấy chuyện này, chỉ cần điều tra rõ tất cả những gì họ Tân đã làm trong bệnh viện cho tôi là được”.

Tuy giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo khí thế không cho phép từ chối.

Khiến Viện trưởng Triệu gật đầu theo bản năng.

Đến khi Hạ Phương rời khỏi văn phòng rồi, ông ta mới cảm giác có gì đó kỳ lạ.

Hạ Phương chỉ là một cô gái bình thường, nhưng sao lại khiến ông ta có cảm giác muốn phục tùng vậy?

Kì lạ thật!

Năm giờ chiều, Hạ Phương mới rời khỏi bệnh viện.

Cò vốn định cải trang trước khi đến Nâu Nhạt gặp T.

Nào ngờ còn chưa ngồi vào xe thì thấy một người đàn ông đang đi thẳng về phía cô từ hướng đối diện với một bó hoa trong tay.

Hạ Phương nhíu mày, bỗng thấy đối phương quỳ một gối xuống, nâng hoa và nhẫn lên trước mặt cô.

“Không biết tôi liệu có vinh hạnh được mới tiểu thư Hạ Phương đây dùng bữa tối không?”

Đây chính là đối tượng xem mắt mà nhà họ Hạ đang gán ghép cho cô – Tư Hạo Hiên.

Mấy ngày không gặp, anh ta vẫn khiến người khác phát ngấy như xưa. Rõ ràng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi mà đầu vuốt keo bóng lưỡng, mặc áo sơ mi hồng chói lọi, gương mặt bôi cả tấn phấn cũng không giấu được vẻ tiều tụy vì “hành sự” quá độ.

Xem ra ăn cơm tù mấy năm nhưng vẫn chứng nào tật nấy nhỉ?

Hạ Phương đút hai tay vào túi, nhàn nhạt đáp: “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi”.

“ồ, không biết là ai mà nhanh vậy?”, Tư Hạo Hiên cười cười với ánh mất sâu thẳm: “Nhưng liệu có chân thành bằng tôi không?”

“À…”, Hạ Phương cười khẽ: “Bằng thật”.

Chỉ vì muốn gặp cô mà dám bắt người của cô để bày kế, lợi dụng Alice để dụ cô ra mắt, chẳng phải là chân thành quá rồi còn gì?

sâc mặt Tư Hạo Hiên thoắt cái xấu đi trông thấy, không giữ được nụ cười nữa.

“Nó là ai mà cô dám từ chối tôi?”

“Sao? Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do đó?”, Hạ Phương cười nhạt mỉa mai.

Thứ kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình là trung tâm VU trụ này, nhưng thật ra là cái thá gì chứ?

“Cô đương nhiên có cái quyền đó, nhưng cô nên nghĩ đến hậu quả cùa nó”, Tư Hạo Hiên nheo mắt, giọng đầy đắc ý: “Đừng quên bệnh viện này thuộc về nhà họ Tư chúng tòi”.

Thứ Hạ Phương ghét nhất trên đời là có người lấy mẹ cô ra đế uy hiếp, bèn híp mắt cảnh cáo.

“Có giỏi thì đụng vào mẹ tôi thử xem”.

Cô để lại một tiếng cười lạnh nhạt mỉa mai rồi xoay người rời đi.

Nhưng chưa được hai bước, Tư Hạo Hiên bất ngờ hất bó hoa trong tay về phía cô.

Hạ Phưong vốn có thể tránh thoát, nào ngờ từ trong bó hoa lại bắn ra một thứ nước làm cả người cô ướt đẫm.

Mùi hương kỳ dị đập vào mũi khiến lòng cô chùng xuống, chưa kịp lấy thuốc giải độc ra thì đã thấy váng cả đầu.

“Mày biết gì không, tao thèm mày từ lâu lắm rồi”.

Thấy Hạ Phương mặt trắng như vôi, bước chân lảo đảo, phải vươn tay đỡ tường để không ngã xuống, Tư Hạo Hiên mới dám lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

“Dám từ chối tao, không chỉ một hai lần mà tận ba lần? Mày nghĩ mày là ai hả?”, anh ta bước tới, định bóp cằm cô nhưng bị cô tránh thoát.

Tư Hạo Hiên cũng không giận, ngược lại còn cười lớn: “Chạy đi, để tao xem mày còn chạy được đến khi nào”.

“Ha ha, mày cũng không cần phải vội. Thuốc này có tác dụng rất nhanh, đến lúc đó không phải là tao muốn làm gì mày, mà là mày phải xin tao làm gì mày”.

Hạ Phương vứt cho anh ta một ánh mắt lạnh căm căm: “Mày ởtù mấy năm chưa đã ghiền đúng không?”

Câu hỏi này đã thành công kích thích được Tư Hạo Hiên, khiến sắc mặt anh ta thoắt cái đen sì, hai mắt trợn ngược lên: “Là mày tự muốn chết!”

Anh ta vung tay nắm lấy tóc cò.

Hạ Phương hạ mình xuống đất đế tránh đi, nhưng đồng thời cũng ngất xỉu.

Tư Hạo Hiên vồ tới túm cố áo cô, gầm ghè dữ tợn: “Mày đã muốn chết thì tao cũng chiều. Tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc từ chối tao là thế nào”.

“Mang nó đi!”, anh ta vung tay, lập tức có đàn em đi tới nâng Hạ Phương vào một chiếc xe nhỏ.

Cách đó không xa, trong một chiếc xe khác là một cô gái chứng kiến tất cả với nụ cười trên môi.

Dám giành người yêu với cô ta? Trước tiên phải tự xem lại bản thân cái đã.

Cô ta sẽ chống mắt lên xem, sau khi Hạ Phương qua tay Tư Hạo Hiên rồi, Tư Thành có còn muốn giữ cô ta lại nữa không.

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo vang.

“Đến bệnh viện rồi, lên ngay đây”, Tân Như Sương nói rồi đánh xe vào bãi đậu xe, sau đó đi lên lầu một.

Vừa đi vào phòng bệnh VIP, cô ta đã đổ nhào lên một chiếc giường, vừa khóc vừa la: “Hu hu cháu sợ quá nội ơi, nội có sao không? Hung thủ tốt nhất nên trốn cho kỹ, cháu mà

tìm ra thì sẽ không tha cho nó đáu”.

Ồng cụ trên giường không ai khác, chính là người vừa được Hạ Phương cứu ban sáng – Tân Thủ Văn.

“Còn biết gọi ông cơ à? Tôi cứ tưởng cô quên mình họ gì rồi chứ. Lêu lổng ở ngoài bao nhiêu năm, đến gọi điện thoại về nhà cũng không làm được, nếu Tân Kha không gọi thì tôi có chết cô cũng đâu biết gì đúng không?”, ông cất giọng với vẻ mặt khó chịu.

Đứa cháu gái này cũng không thân thiết gì với ông, từ nhỏ đến lớn chỉ bày ra vẻ tôn kính hiếu thảo cho có. Tân Thủ Văn nhìn thấu hết cả, chỉ là không vạch trần.

Tân Như Sương bị ông nói thẳng như vậy mà vẫn mặt dày không biết xấu hổ, còn nắm tay ông: “Con biết lỗi rồi mà nội. Sau này con sẽ thay đổi, chỉ cần nội và em không sao là con vui rồi”.

Cô ta ùa sang muốn nắm tay thiếu niên bên kia, nhưng lại bị cậu ta lạnh lùng xô ra: “Đừng chạm vào tôi”.

Bầu không khí trong phòng bệnh chợt trở nên lúng túng.

Đúng lúc này, Lục Anh Đường mở cửa vào, phát giác thấy kỳ lạ thì cười hỏi: “Xin lỗi cụ Tân và cậu, có phải cháu quấy rầy gì không ạ?”

Tân Thủ Văn xua tay: “Không không, cậu đến đúng lúc lắm”.

Rồi ông quay sang Tân Như Sương: “Tiểu Sương, đây là cậu Lục, ân nhân cứu mạng ông”.

Tân Như Sương nghiêng đầu, cảm thấy người này có phần quen mặt, sau đó gật đầu chào hỏi.

“Nhà cậu ấy gặp chút chuyện, cháu theo cậu ấy đến đồn cảnh sát xử lý đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.