Tân Như Sương đưa Lục Anh Đường vào đồn cảnh sát, nhưng vài phút sau, tất cả lãnh đạo của đồn cảnh sát đã đi ra.
Khoảng nửa tiếng sau, Tân Như Sương thành công gặp được ba người nhà họ Hạ, đồng thời đưa bọn họ ra khỏi đồn cảnh sát dưới sự kèm cặp của người phụ trách đồn.
Tại cửa đồn cảnh sát, Tân Như Sương cao ngạo nhìn đám Hạ Oanh Oanh nhếch nhác thảm hại, nói với Lục Anh Đường: “Đừng tưởng anh cứu ông nội tôi là có thể nhân cơ hội này chiếm được hời của nhà họ Tân
chúng tôi, lần này ông nội nhờ quan hệ của tôi cứu các người ra khỏi đồn cảnh sát, anh và nhà họ Tân đã không còn nợ gì nhau nữa”.
Lục Anh Đường cụp mắt, cười: “ừm, cô Tân yên tâm, ông Tân giúp tôi việc lớn thế này, tôi cảm kích vô cùng, sao tôi còn dám có ý gì khác nữa? Vả lại, chuyện này tôi vốn cũng không định làm phiền ông Tân, là ông ấy tình cờ nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại nên chủ động đứng ra giải quyết giúp tôi, có thể gặp được người hào phóng như ông Tân đúng là phúc ba đời của Lục Anh Đường tôi”.
Lời này chẳng phải đang ám chỉ Tân Như Sương tầm nhìn hạn hẹp, lại hẹp hòi sao?
Tân Như Sương không vui hừ lạnh, bởi vì tâm trạng hôm nay khá tốt nên cô ta không so đo: “Anh biết là được rồi”.
Nhìn thời gian, có lẽ bên phía Tư Hạo Hiên đã giải quyết xong, cô ta cong môi, đang định đi thì thấy Hạ Oanh Oanh nhào vào lòng Lục Anh Đường, vừa đánh vào gào khóc.
“Lục Anh Đường, anh còn biết tìm người tới cứu em nữa à? Hu hu, anh là đồ khốn, mấy ngày nay em tưởng anh đã bị con ả Hạ Phương kia quyến rũ mất rồi”.
“Anh biết em sợ thế nào không? Sáng nay con ả Hạ Phương kia còn tới uy hiếp chúng em, em còn tưởng, tưởng anh lại bị cô ta lừa nữa rồi…”
Lục Anh Đường hơi mất kiên nhẫn vỗ vai Hạ Oanh Oanh an ủi: “Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi, chẳng phải anh đã tới rồi đây sao? Trong lòng anh chỉ có em thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa”.
Tân Như Sương không nghe thấy những lời khác, nhưng hai chữ Hạ Phương thì nghe thấy rất rõ ràng.
Đáy mắt lóe lên điều gì đó, cô ta vào xe lấy điện ra gọi cho một người: “Giúp tôi điều tra người nhà họ Hạ, đúng, chính là gia đình vợ chưa cưới của Lục Anh Đường”.
Cô ta đang buồn bực không biết nên chơi Hạ Phương thế nào, không ngờ lại có người tự đưa tới cửa.
Tại nhà hàng Nâu Nhạt.
Tư Thành mặc tây trang màu đen, đeo kính râm và khẩu trang, đến tầng cao nhất trước.
vẫn là căn phòng ăn cùng Hạ Phương lần trước.
Anh vừa nhìn thời gian, vừa lặng lẽ lật giở thực đơn.
Nhớ đến cảnh tượng cùng ăn cơm ở đây với Hạ Phương, khóe miệng điển trai của anh bất giác cong lên.
Không biết bây giờ cô đang làm gì nhỉ?
Nghĩ rồi anh không kìm được cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Hạ Phương: “Em đang ở đâu thế?”
Chờ năm phút vẫn chưa có ai đến, Hạ Phương cũng không trả lời tin nhắn của anh.
Tư Thành hơi mất kiên nhẫn.
Còn năm phút nữa là tới sáu giờ, liệu Tiết Phi có đến không?
Hay là cô ấy vẫn thích chơi trò thần bí, đúng giờ mới tới?
Tư Thành bình tĩnh dựa vào ghế, góc nghiêng khuôn mặt quyến rũ mang theo vẻ chờ mong, và một chút… thấp thỏm khó hiểu.
Nhàm chán, Tư Thành lấy điện thoại ra, vô tình bấm vào link Tư Hạo Hiên vừa gửi.
Lúc này, Hạ Phưong đã bị Tư Hạo
Hiên đưa đến một căn biệt thự nhỏ ở
noi xa xôi hẻo lánh.
Trong biệt thự yên tĩnh, xung quanh gần như không có ai ở.
Tư Hạo Hiên cho người ném Hạ Phương vào một căn phòng rộng lớn, lạnh lùng cười cởi cúc áo, âm trầm nhìn Hạ Phương đang nằm yên không nhúc nhích trên giường, liếm môi: “Con khốn, mày chờ lát nữa bị đăng lên toàn mạng đi, ha ha ha…”
Nói xong anh ta quay người, lệnh cho hai thằng em đằng sau chuẩn bị thiết bị và đạo cụ.
Sau đó anh ta đặt điện thoại lên giá, điều chỉnh một chút rồi lấy ra một chiếc mặt nạ, thao tác trước ống kính rồi bảo hai thằng em đi ra ngoài.
“Hạ Phưong, qua ngày mai, cả Giang Lâm, à không, người trên toàn đất nước sẽ biết hôm nay cò gặp chuyện gì ở đây, ha ha ha, để tôi xem cô còn quyến rũ đàn ông kiểu gì nữa”.
Tư Hạo Hiên cười to đắc ý, từng bước đi về phía Hạ Phương đang thở dồn dập, bắt đầu vùng vẫy loạn xạ ở trên giường.
“Xem ra hai loại thuốc này dùng chung với nhau cũng có hiệu quả tốt đấy chứ, rất thích hợp với loại không nghe lời như cô”.
Anh ta nghiêng người, để lộ ra ống kính, kéo quần áo Hạ Phương trên giường: “Thế nào? Có muốn tôi giúp cô để cô được thoải mái không? Ha ha ha…”
Tư Hạo Hiên cười to ngông cuồng, cũng không vội làm gì Hạ Phương, mà lấy dây thừng ra trói chân tay cô lại, thấy cô không ngừng ngọ nguậy cơ thể, vô thức vùng vẫy, anh ta cười hài lòng: “Chẳng phải vừa nãy nhịn giỏi lắm ư? Sao nào, bây giờ không nhịn được nữa rồi hả?”
“Ngọ nguậy nữa đi, tiếp tục vặn vẹo đi, đế tôi xem cô có thể nhịn được đến lúc nào, ha”, Tư Hạo Hiên cười lớn, đang định cởi thắt lưng nhào tới thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Anh ta mất kiên nhẫn đứng dậy, quát khẽ: “Không biết ông đây đang bận à? Cút!”
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm khuôn mặt quyến rũ yêu kiều và đôi mòi nhỏ nhắn đỏ mọng của Hạ Phương, anh ta đã không kìm được muốn hưởng thụ lắm rồi, nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên liên tục, anh ta tức tối đen mặt, sải bước đi về phía cửa.
Khi anh ta quay người, Hạ Phương trên giường đột nhiên mở mât, thành công cởi được dây thừng, nhanh chóng tấn công về phía Tư Hạo Hiên.
Tư Hạo Hiên ngã nhào xuống đất, thấy Hạ Phương đã tỉnh, anh ta thảng thốt mở to mắt: “Cô, cô…”
Hạ Phương nhặt con dao trên đất lên, chém về phía thân dưới của Tư Hạo Hiên.
Tư Hạo Hiên sợ toát mồ hôi lạnh, tưởng rằng mình đã đi đời, kết quả con dao hơi lệch một chút, đâm rách quần anh ta, cứa lên đùi rách một chút da.
Tư Hạo Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc con dao trong tay Hạ Phương đang cắm trên sàn nhà, anh ta trượt đi rồi bò dậy, trở tay cầm ngược lại con dao, đen mặt nhào về phía Hạ Phương, đâm mạnh con dao về phía cô.
“Con khốn này, mày muốn chém chết tao à? Xem tao có giết mày không!”
Tư Hạo Hiên dứt lời, con dao cũng đâm xuống.
Cùng lúc này, cửa phòng bị đạp mở, mà trong phòng cũng vang lên tiếng hét chói tai.
“Cảnh sát đây, không được cử động…”
Ngoài cửa có bốn người xông vào, trong tay cầm súng, chĩa thẳng vào Tư Hạo Hiên đang nằm dưới đất, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Mà nhát dao này của Tư Hạo Hiên vừa khéo đâm vào vai Hạ Phương.
Tuy cô đã kiểm soát rất tốt, chỉ bị xước một chút da nhưng lại chảy không ít máu, khung cảnh trở nên rất căng thẳng.
“Các anh muốn làm gì?”, Tư Hạo Hiên cũng tỉnh táo lại, nheo mắt nhìn cảnh sát với vẻ sắc bén.
“Chúng tôi nhận được điện thoại tố cáo, nói rằng ở đây có người bắt giữ phụ nữ phi pháp, khoanh tay chịu trói đi cùng chúng tôi đi”, cảnh sát đi đầu nói với giọng điệu nghiêm nghị.
Tư Hạo Hiên giật mình, sau đó bật cười: “Bắt giữ phi pháp? Ha ha”.
Anh ta ném con dao trong tay xuống đất rồi giơ tay lên, đứng dậy: “Đùa gì vậy? Các anh biết tôi là ai không?”
“Tôi chơi trò nhập vai với bạn gái trong biệt thự của tôi, sao lại là phi pháp?”, Tư Hạo Hiên đã sớm quen với chuyện này, kiếm cớ rất thuận miệng.
cảnh sát nghi hoặc nhìn Hạ Phương trên đất: “Hai người là người yêu?”