Khóe miệng Hạ Phương giật lên, trong lòng không biết phải diễn tả thế nào, cô cứ luôn cảm thấy hơi...
Là lạ!
Vốn dĩ định tìm cho bản thân một cái cửa sắt để che dấu thân phận của mình, đợi đến khi xong hết nhiệm vụ thì sẽ hưởng thụ cuộc sống yên bình cùng anh.
Ai ngờ đâu...
Cô tùy tiện làm bậy một lần, vậy mà cũng cưới về được một ông hoàng.
Hơn nữa còn là ông hoàng của ông hoàng! Tâm tình lúc này của cô... có chút vi diệu.
Nhưng sau khi thấy khuôn mặt đột nhiên tái xanh trắng bệch của Tư Hạo Hiên thì tâm tình của Hạ Phương lại khá hơn nhiều.
Cũng đúng, gặp phải tình huống thế này người khiếp sợ nhất chắc chắn không phải là cô rồi.
Mà người đó phải là Tư Hạo Hiên - kẻ tưởng rằng vừa tìm được chỗ dựa nên ra sức lấy lòng như thế nào.
Hạ Phương khiêu khích nhếch mày rồi cười châm chọc Tư Hạo Hiên, thế là cô được thấy ngay cảnh Tư Hạo Hiên như muốn rớt cẵm xuống đất, miệng há to đến mức nhét vừa cả quả trứng vịt.
Hạ Phương hài lòng để lộ ý cười, cảm giác kì lạ trong lòng nháy mắt cũng được gột rửa hết sạch, bây giờ chỉ còn cảm thấy khoái trá.
Cô từng bước đi đến bên cạnh Tư Thành, lười biếng nhếch mí mắt nhìn Tư Hạo Hiên đang ngây ra như phỗng, cô cười một cách lưu manh: "Vậy, bây giờ anh còn thấy nhân viên khách sạn thấp hèn đủ tư cách để khiêu khích quyền uy của nhà họ Tư không?"
"Có lẽ anh không chịu thừa nhận người thím như tôi, nhưng nếu tôi đã gả cho chú của anh thì tất nhiên không còn lý do gì để dây dưa không rõ với anh nữa, đúng không? Nếu việc tôi giữ mặt mũi cho chú anh lại là việc khiêu khích quyền uy của nhà họ Tư, vậy kẻ dám động tay động chân với vợ của anh ấy thì tính thế nào đây?"
Dứt lời, Hạ Phương nhún vai rồi làm vẻ mặt bất đắc dĩ, khiến Tư Hạo Hiên tức đến mức bước lùi về sau hai bước, sau đó không trụ nỗi nữa mà ngồi phịch xuống đất.
Không, đây không phải sự thật!
Người Hạ Phương gả cho sao lại thành chú nhỏ rồi?
Rõ ràng anh ta đã điều tra, phía bên Hạ Oanh Oanh cũng đã cho anh ta đáp án chắc nịch răng đúng là ngày Hạ Phương
về nước đã phát sinh quan hệ một đêm với nhân viên khách sạn, ngày hôm sau còn kết hôn với gã đó nữa.
Sao chỉ trong lại thành chú nhỏ rồi?
cái chớp mắt mà nhân viên khách sạn
Hạ Oanh Oanh còn cho anh ta xem ảnh, bảo rằng Hạ Phương vừa về nước đã lập tức dây dưa với một người đàn ông lạ mặt ở khách sạn.
Còn nói thứ phụ nữ đã bị chơi nát này không đáng để anh ta thích, bảo Tư Hạo Hiên cẩn thận cân nhắc lại.
Ngày ấy Hạ Oanh Oanh còn nhân cơ hội quyến rũ anh ta, anh ta chắc chản sẽ không nhớ nhầm.
Không đúng! Tư Hạo Hiên đột nhiên run lên.
Nếu Hạ Phương đã biết anh ta là cháu của Tư Thành từ trước thì... thì...
Ngày hôm nay chú nhỏ xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên?
Tất cả những thứ này đều là do Hạ Phương diễn kịch để trả thủ anh ta?
"Là cô...", Tư Hạo Hiên trợn trừng hai mắt, sợ hãi chỉ thẳng mặt Hạ Phương rồi điên cuồng hét lên: "Tất cả những chuyện này là do cô âm mưu hết đúng không? Hạ Phương, cô vốn dĩ không bị tôi đánh thuốc mê ngất xỉu, nếu không đã không tỉnh lại nhanh như vậy! Cô cố ý cho tôi bắt đi là để lừa tôi vào tròng, rồi lại nghĩ cách gọi chú nhỏ đến đây, sau đó dồn tôi vào. đường cùng, đúng không?!"
Nhất định là như vậy.
Người phụ nữ đáng chết này chắc chắn là hận mình sống chết dây dưa mãi nên muốn hoàn toàn cắt phăng mình ra đây mà.
Không, phải nói là cô ta muốn hủy hoại mình! Đồ phụ nữ độc ác!
Hạ Phương lơ đãng khoác một cánh tay lên bả vai Tư Thành rồi cúi đầu nhìn Tư Hạo Hiên ngồi bệch dưới đất: "Ồ, mấy chuyện này mà cũng đoán được? Thông minh đấy..."
Nói rồi cô lại nghiêng đầu: "Tư Thành, nếu anh không nói thì em đã không đoán được tên này là cháu của anh đấy. Anh bảo IQ của anh cao ngất mà, sao lại có đứa cháu thiểu năng như này?"
"Làm người ta không nghĩ ra nổi", Hạ Phương lắc đầu một cái, vẻ mặt tràn ngập sự trào phúng.
Tư Thành bị Hạ Phương chọc cười, anh nghiêng sang nhìn
cô: "Ừ, gen trội nhà họ Tư đều truyền hết cho tôi rồi".
Dứt lời, anh lại bồi thêm một câu: "Tương lai chắc hẳn cũng sẽ truyền hết cho con chúng ta".
Hạ Phương:???
Từ khi nào mà anh tính đến cả chuyện sinh con vậy hả?
Hạ Phương cong khóe miệng lên hòng che giấu sự bối rối của mình: "Con của anh có thông minh hay không thì em không biết, nhưng con của em được di truyền hết gen ưu tú của em là cái chắc rồi".
Đúng vậy, cô phải rũ sạch quan hệ với người đàn ông này trước đã.
Nếu anh chỉ là nhân viên khách sạn thì cô thấy còn được.
Nhưng người này lại là nhân vật tiếng tăm dẫm chân một cái là có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Giang Lâm đấy!
Khoan nói đến những chuyện khác, nếu dính líu đến anh thì sau này chäc chẳn sẽ có không ít phiền phức, cô cũng không muốn.
"Vậy thì quá tốt, chúng ta kết hợp gen trội, đời sau chỉ có trội hơn của trội", Tư Thành hơi nhướn mày lên, nở nụ cười trêu chọc trông như tùy ý, nhưng lại có sức quyến rũ điên đảo chúng sinh.
Hạ Phương vội vàng dời tầm mắt đi, cô ho khan hai tiếng rồi đổi đề tài: "Rồi giờ anh định xử lý cháu mình thế nào đây?"
Tư Thành lạnh lùng liếc nhìn Tư Hạo Hiên đang năm trên đất, hơi nheo mắt lại: "Tự mình làm bậy thì không thể sống được, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi, cậu không biết quý trọng, vậy cứ giao cho cánh cảnh sát xử lý đi".
Nói xong, Tư Thành lại nhìn sang viên cảnh sát đứng bên cạnh đang còn kinh ngạc về thân phận của Tư Thành và Hạ Phương: "Làm phiền mấy anh cảnh sát dẫn người về thẩm vấn kĩ càng, không cần nương tình".
"Nhất là chuyện tối nay..."
Tư Thành nói xong còn cười: "Nhưng tôi hi vọng không ai biết chuyện xảy ra trong phòng này ngày hôm nay".
Cảnh sát dẫn đầu lập tức gật đầu, vội vàng khoát tay nói: "Anh Thành yên tâm, đêm nay chúng tôi nhận được báo án đến bắt cậu nhỏ Tư tội giết người không thành, tất cả chỉ có vậy mà thôi, những chuyện khác chúng tôi không rõ".
Các cảnh sát ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Tư Thành hài lòng gật đầu, miễn cưỡng nói: "Không còn sớm nữa, các anh về dùng bữa đi. Nếu không còn chuyện gì thì dẫn người về cục rồi đi ăn một bữa thật ngon, ngày mai rồi thẩm tra cũng không muộn".
Hạ Phương cũng cười mỉm: "Có việc gì cần lời khai của tôi thì cứ liên hệ”.
Mấy viên cảnh sát nào dám nói gì nữa, chỉ vội vàng cúi chào rồi dẫn Tư Hạo Hiên đi.
Tư Hạo Hiên thấy thế thì hoảng loạn, không ngừng giãy dụa gào lên với Tư Thành: "Không, chú nhỏ, cháu sai rồi, không được đâu, cháu không muốn trở lại cái nơi quỷ quái kia. Chú nhỏ..."
"Cầu xin chú nhỏ, chú cứu cháu đi, cứu cháu đi, cháu biết sai rồi, cháu thật sự sai rồi, cháu không dám nữa đâu, đừng ném cháu về lại chỗ đó, cháu không muốn..."
'Tư Hạo Hiên hét lên tê tâm phế liệt, đâu còn sự hung hăng ngang ngược như khi trước?
Lúc này anh ta như con chó mất chủ, chỉ biết khóc lóc xin tha chứ chẳng làm được gì khác.
Nhưng Tư Thành không hề nao lòng, anh chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ nhìn người bị cảnh sát dẫn đi.
Hạ Phương có chút bất ngờ nhìn Tư Thành: "Anh để mặc như vậy, không sợ nhà họ Tư làm gì mình sao?”
Mấy nhà hào môn trong xã hội thượng lưu nội bộ thì tranh đấu không ngừng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ đoàn kết một lòng.
Đó gọi là tốt khoe xấu che, nhất là những gia tộc lớn như nhà họ Tư thì càng coi trọng danh tiếng gia tộc hơn bao giờ hết.
Cô nhớ không lầm thì Tư Hạo Hiên là cậu nhỏ duy nhất của nhà họ Tư.
Tư Thành là trưởng bối, tự thân dạy dỗ anh ta là được rồi, bây giờ còn ném cháu mình vào ngục giam, nhà họ Tư không lời ra tiếng vào mới là lạ.
Mẹ của Tư Hạo Hiên còn là Âu Dương Như Tuyết, Tư Thành làm vậy có quá đáng lắm không?