Hạ Phương chống cửa sổ nhảy vào nhà, lấy một khay hạt dưa ra, vừa cắn vừa nhìn hai người rượt nhau chạy vòng vòng sơn cốc.
Ài, một hình ảnh hài hòa tốt đẹp biết bao.
Thì ra lúc mình bị ông thầy già đuổi đánh cũng tao nhã thế kia ha?
Chính xác, Tư Thành cho dù đang bị lão Diêu dí theo phía sau thì động tác chạy vần vô cùng thanh tao thoải mái, không hề nhọc nhằn chút nào.
Giống như anh không phải đang bị đuổi…
Mà anh là người chạy trước trêu ông cụ thì đúng hơn.
Dù sao Hạ Phương cảm thấy là vậy.
Đã thế còn phải giấu không cho lão Diêu nhận ra, đúng là làm khó anh ta rồi.
Cũng may mà sức khỏe ông cụ không tốt lắm, chạy được một chốc đã phải thở hồng hộc kêu dừng lại.
Tư Thành nghe lời làm theo, sau đó lại thấy ông phùng mang trợn má mắng: “Tí tuổi đầu đã bất lịch sự, chỉ biết bắt nạt người già!”
Anh trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội: “Đâu, con đời nào dám ăn hiếp sư phụ ạ”.
“Ông đây không phải sư phụ của anh!”, ông cụ nói giữa những tiếng thở hổn hển: “Muốn cưới đệ tử của tôi à? Hừ, đi nấu cơm đi, để coi được tới đâu rồi tính”.
ở đây phải nói thêm, Hạ Phương là một con lười chây thây, từ đó đến giờ không động tay vào chuyện bếp núc.
Khi đói thà gặm bánh mì qua ngày chứ nhất quyết không nấu cơm.
Trích nguyên văn lời cô thì là nấu nướng mất thời giờ lắm, tìm cái gì lấp bụng thôi là được, đỡ rườm rà.
Vậy mà tới khi lão Diêu ra tay nấu hẳn một bữa cơm đầy đủ thì cô nàng là người ăn khỏe nhất.
Lấy cái tính này của đệ tử ông, Tư Thành mà không biết nấu cơm thì sau này con bé lại làm bạn với thức ăn nhanh cả đời à?
Tư Thành không đọc được suy nghĩ của ông, chỉ ngước lên nhìn trời rồi cười hỏi: “Sư phụ muốn ăn gì ạ?”
“Giò heo chưng tương, thịt kho tàu, tôm xào cay, thịt bò luộc, tôm kho cay…”, Dược Cốc Tử vừa mở miệng đã liệt kê ra một loạt, có một số món là ông thích ăn, nhưng phần lớn là những món Hạ Phương thích.
Nhưng mà… ông muốn ngần ấy món là một chuyện, ở đây có đủ nguyên liệu không đã?
Tư Thành dở khóc dở cười, nhìn Hạ Phương cầu cứu.
Cô bèn chỉ vào trong nhà: “Trong bếp có gì thì làm đó, kệ ông ấy”.
Dược Cốc Tử lại gân cổ lên mẳng: “Con nhỏ kia! Còn chưa cưới đã theo người ngoài rồi hả?”
Hạ Phương ngoẹo đầu, nhún vai nói: “Đâu, con cưới rồi mà sư phụ”.
Dược Cốc Tử:???
“Cái gì???!!!”, ông cụ tá hỏa chạy tới hét toáng lên: “Cưới?? Con con con con…”
Hạ Phương nhăn nhở cười, đã bắt đầu nhấc chân bỏ chạy: “Sư phụ chạy nãy giờ chắc mệt rồi mau nghỉ ngơi đi để con dắt Dai Annie đi dạo!”
“Con… cái con nhóc chết tiệt này… Mày muốn chọc tao tức chết để thừa kế Dược Cốc đúng không???”
Tiếng mắng sa sả kéo dài đến rất lâu sau đó mới dừng lại.
Hạ Phương bùi ngùi nghĩ: Lần nào về cũng vậy hết, chẳc ông già ở một mình buồn quá nên mới quạu.
Vậy thì… có nên tìm bạn cho Dai Annie không ta?
Để tụi nó sinh mấy con chó con cho ông cụ chơi?
Một tiếng sau, Tư Thành cho trình làng một bàn thức ăn sắc hương vị đầy đủ.
Dược Cốc Tử mặt vần quạu đeo, nhăn nhó càm ràm: “Thanh niên bây giờ chỉ thích ra vẻ, làm cái gì cũng màu mè hoa lá. Mấy thứ này bỏ bụng được à?”
Ông cầm đũa lên đi qua từng món, cũng phê bình từng món.
Tổng cộng năm món một canh, lại không có lấy một lời khen ngợi.
Tư Thành không tỏ vẻ bực dọc gì mà chỉ tháo tạp dề, vừa múc canh ra chén cho Hạ Phương và Dược Cốc Tử vừa nói.
“Con không biết khấu vị sư phụ thích thế nào. Món ăn hôm nay có hơi mặn một chút, sư phụ dùng canh trước cho ấm bụng ạ”.
Hai chữ “sư phụ” của anh khiến Dược Cốc Tử càng thấy ngứa ngáy.
Nhưng chưa kịp bùng nổ thì lại ngửi thấy hương thơm lượn lờ tỏa ra từ chén canh.
ừm… cũng hấp dẫn phết…
Chắc chắn là do thằng nhóc này thêm gia vị để dụ dỗ người ta!
Như Hạ Phương lúc đầu mới học chế thuốc thì chê nặng mùi khó uống, bèn chế ra mấy viên thuốc vị trái cây vậy. Bản chất vần là thuốc, bên trong vẫn có vị đắng, chỉ là bên ngoài được bọc trái cây đế qua mắt quần chúng.
Nhìn thì được, dùng thì không xong!
Mấy món do tên Tư Thành này làm chắc chắn chỉ được cái mã mà thôi!
ông không tin thằng nhóc vừa đẹp trai, cao ráo lại sang trọng này có thể nấu được món gì ra hồn.
Dược Cốc Tử hất cằm, ra vẻ còn lâu mới chịu thừa nhận.
Hạ Phương đã quen với tính tình của ông, tự mình nhấp thử một hớp canh. Hai mắt cô sáng rỡ lên, vội vàng húp như không có ngày mai.
Được nửa chén, cô mới hào hứng nói với Tư Thành: “Tôi biết dùng nguyên liệu của Dược Cốc sẽ ngon hơn bên ngoài, nhưng tài đứng bếp này của ông Tư… Sau này không làm giám đốc nữa thì đi mở hàng Michelin cũng dư dâ”.
Một lời khen trên mây, nhưng nếu là người khác thì chưa chắc gì đã vui.
Bởi vì cô đang dụ một giám đốc bỏ nghề đi làm đầu bếp đó.
Nhưng Tư Thành chỉ cong môi khẽ cười: “Ý tưởng của bà Tư không tệ, ít nhất sau này em không sợ phải đói lay lắt qua ngày rồi”.
Dược Cốc Tử liếc xéo cả hai đến là khinh thường: “Hai đứa bây, mèo khen mèo dài đuôi cả thôi. Cái mồm con nhỏ này đến cơm heo còn ăn được thì biết phân biệt cái nào ngon cái nào dở à?”
Hạ Phương không chịu thua, nhướng mày đá xéo lại: “Gì mà miệng chó không mọc nổi ngà voi vậy? Con nói cho sư phụ biết nhé, mấy năm nay con chạy đông chạy tây, ăn được bao nhiêu là món ngon, khẩu vị cũng nâng cấp nhiều rồi”.
Cô lại múc một chén canh nữa ăn kèm với thức ăn, nói với Tư Thành: “Hay là sau này mình nghỉ hưu rồi về Dược Cốc sống đi? Xây một căn nhà đối diện cái nhà xép này, vậy là ngày nào cũng được ăn ngon”.
“Tất nhiên rồi”, Tư Thành nở nụ cười câu hồn đoạt phách: “Chỉ cần bà Tư không ngại thì tôi sẵn sàng nấu cơm cả đời cho em”.
Hạ Phương nhíu mày, phát giác hình như mình vừa nói gì sai sai thì phải…
Dược Cốc Tử không kháng cự được
hương thơm ngào ngạt trong phòng nữa, một tay gắp thịt đưa vào miệng, vẫn không quên làm giá.
“Hai đứa bây đủ chưa? Tóm lại cũng chỉ muốn dụ tao ăn thôi chứ gì? Hừ…”
“Đã vậy thì tao thử một miếng, nấu dở thì đừng hòng tao đụng đến miếng thứ hai”.
Rồi ông bắt đầu thờ ơ nhai nuốt.
Nhưng vào khoảnh khắc miếng thịt trôi xuống cổ họng, ông cụ sững ra.
Mùi vị này…
Là ông bị ảo giác ư?
Tư Thành sao có thể…
Ông mang vẻ mặt khó tin mà gắp miếng thịt thứ hai, sau đó lại chớp nhoáng thử hết thức ăn trên bàn, kết thúc bằng một ngụm canh tràn đầy.
“Sao đó sư phụ? Ăn riết khờ luôn rồi hả?”, Hạ Phương nhìn ông mắt tròn mắt dẹt mà buồn cười: “Con đã bảo ngon rồi mà thầy không tin cơ”.
Sắc mặt Dược Cốc Tử thay đổi xoành xoạch, phải cô’ lắm mới không động đũa tiếp tục: “Tao… tao chỉ đói thôi! Chứ ai khen ngon!”
Rồi sau đó lại tiếp tục gắp gắp gẳp: “Đói chết được! Hừ, có dở đến mấy cũng phải ăn!”