Không biết là người nào đã lén quay lại bài múa của Hạ Phương rồi đăng lên trên mạng.
Sau đó có người qua đường xem xong thấy hấp dẩn bèn nhấn chia sẻ.
Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng lên trang đầu Weibo: “Bài thi đầu vào của học trò Ngụy Thung! Đẹp như tiên giáng trần!”
“SỐC! Học sinh mới của Ngụy Thung đã xinh mà còn múa cực đẹp!”
“Đàn em trong truyền thuyết xuất hiện ở buổi thi đầu vào, múa còn đẹp hơn Ngụy Thung!”
Sau đó là năm chữ “đàn em của Ngụy Thung” nằm chễm chệ trên bàng hotsearch.
Khiến toàn bộ giới múa chấn động.
Ngay cả các tiền bối danh tiếng vượt xa Ngụy Thung, hiện đã dần thoái lui cũng phải chấn động.
Ai nấy rủ nhau đi xem clip, để được nhìn thấy dáng múa của cô gái trẻ kia tuyệt vời đến nhường nào.
Bất thình lình, cái tên Hạ Phương đã trớ thành một huyền thoại ờ Kinh Thành và Giang Lâm.
Nhưng nhân vật chính hoàn toàn không hay biết gì.
Cô và Ngụy Thung đang ngồi trong tiệm lẩu mà ăn ngấu ăn nghiến, ăn đến vã mồ hôi cứ gọi là sướng cả người.
“Lâu lẳm rồi không được ăn thịt xả láng thế này”, Ngụy Thung uống nước trái cây, nói với vẻ hết sức thỏa mãn.
“Đi múa khó nhất là giữ dáng, cái gì cũng phải kiêng cữ, nhưng ai bảo chị thích múa cơ chứ?”, cô ấy than thớ, lại nhìn Hạ Phương thoải mái ngốn thịt mà cười: “Giá mà chị ăn hoài không mập được như em”.
Hạ Phương bèn đưa một chiếc lọ nhỏ sang: “Mỗi tháng xả láng xong rồi uống hai viên, nhưng đừng xả nhiều quá, không có tác dụng phụ nhưng cái gì dùng nhiều cũng không tốt”.
“Chị biết em thương chị nhất mà, yêu em chụt chụt”, Ngụy Thung nhận lấy rồi còn làm bộ thơm chùn chụt lên lọ, sau đó mới chịu thả vào túi.
Từ mười năm trước, cô ấy đã biết phàm là thứ mà Hạ Phương cho thì nhất định sẽ là thứ tốt.
Và cô vẫn luôn cho rằng quen biết Hạ Phương chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời mình, khi có được một cô em cạ cứng có thể khen đến tận mây xanh.
Hạ Phương nhăn nhở: “Chị ăn uống điều độ, chăm tập thể dục thì béo làm sao được”.
Ngụy Thung quệt mũi: “Thì có tuổi rồi, cơ thể cũng trao đổi chất chậm đi mà. Hồi trẻ thì chị sợ gì chứ…”
“Tuổi là một chuyện, nhưng chỉ cần chú ý chế độ dinh dưỡng, nhớ là phái cân bằng đấy, rồi tăng cường thể dục thế thao thì giữ dáng là chuyện nhỏ”, Hạ Phương vươn tay nhéo má cô chị, trêu ghẹo: “Đây, xem da mặt ai đó giờ vẫn láng o này, toàn là protein không”.
Ngụy Thung bật cười: “Em có biết cái mặt này tốn của chị bao nhiêu tiền của công sức không hả?”
“Vậy ra chị lên cân là do không đủ tâm đấy à?”
Ngụy Thung:…
Không biết cãi sao luôn.
Ăn no uống say rồi, Ngụy Thung lại hỏi Hạ Phương đang ở đâu, nói rằng nhà cô ấy đã chuẩn bị phòng ngủ cho khách, sẵn sàng chờ Hạ Phương đến lâm hạnh.
Hạ Phương lại nói: “Không cần đâu, em có chỗ rồi”.
“Cũng phải, em đến Kinh Thành khám bệnh cho nhà họ Tư. Bọn họ giàu vậy chắc cũng không bạc đãi em đâu”.
Ngụy Thung bắn sang một ánh mắt hiếu kỳ: “Mà chị nhớ hồi trước em nói không nhận yêu cầu từ họ mà? Sao tự dưng đổi ý?”
Hạ Phương nhướng mày: “Muốn thì nhận thôi”.
Ngụy Thung:…
Con nhỏ này, lúc nào cũng tích chữ như vàng.
“À đúng rồi, chiều nay rảnh mình đi mua sắm đi”, Ngụy Thung ôm lấy tay Hạ Phương: “Dạo này bận nên mãi không có dịp, chị nghe nói hãng LM bên em ra nhiều mẫu mã mới lắm mà chưa kịp đi xem này”.
“Chị lên mạng xem thấy ưng cái nào thì gọi em là được mà”, Hạ Phương khó hiếu.
Ngụy Thung lắc đầu: “Nhưng phải đi thử mới vui cơ, hiếu không?”
Hạ Phương: Phụ nữ phiền ghê á.
Nhưng nghĩ đến việc đến LM thì cũng không phiền lắm.
Đúng là dạo gần đây hãng cho ra rất nhiều mâu đồ mới mà cô cũng chưa kịp xem, vậy nhân dịp này đi thị sát xem mấy nhà thiết kế mới đó làm ăn thế nào, xem như kiểm tra sản phẩm vậy.
Nếu Ngụy Thung biết mục đích của Hạ Phương chỉ là đi kiếm tra tay nghề cấp dưới thì chắc sẽ hộc máu mất.
Bọn họ không đến thẳng LM mà rẽ vào một tiệm giày trước. Ngụy Thung bảo Hạ Phương thử hai đôi cao gót, sau đó nói nhân viên mang một đôi giày múa được đặt từ trước ra tặng cô.
“Quà mừng cục cưng của chị trở về”, nhìn thấy đôi giày được thiết kế riêng, là ước mơ của bao nhiêu nữ vũ công bên trong, Hạ Phương cười mãi không ngừng.
“Chị lại nhìn trúng món gì của em đấy phỏng?”
Ngụy Thung lập tức nhăn nhó: “Con nhỏ này, chị mà cần nịnh em sao?”
Hạ Phương: “Phản xạ có điều kiện thôi”.
“Chẳng lẽ chị thích tặng quà cho em không được à?”, Ngụy Thung làm bộ giận dổi, vỗ chát chát vào tay cô: “Xem như quà cảm ơn em nhận lời làm cố vấn cho phòng múa của chị đó, có được không?”
Hạ Phương lại véo mặt bà chị: “Được chứ, sau này còn cần gì nữa thì cứ tìm em ha”.
Ngụy Thung vừa tức giận vừa buồn cười, mắng: “Cái con thực dụng!”
Cô ấy chỉ nói vậy để trêu thôi, còn Hạ Phương có thực dụng hay không thì cô cũng không rõ.
Ngụy Thung lại thử thêm mấy đôi giày nữa, lúc chuẩn bị trả tiền thì nhận được điện thoại nên đi ra ngoài nghe.
Vừa khéo làm sao, Tân Như Sương lại đi vào, nhác thấy Hạ Phương đang thanh toán thì bước tới với gương mặt đen sì: “Khoan đã, tôi muốn đôi giày kia”.
Giọng nói này…
Hạ Phương ngoái lại, vừa nhìn thấy đó là ai thì khóe miệng giật giật.
Con nhỏ này chuyên môn đi giành giật hay sao ta?
Lần trước là giành áo, giành chồng, bây giờ tới đôi giày cũng muốn giành.
Hay là kiểu của chùa mới là của ngon nhỉ?
“Cô ta trá bao nhiêu? Tôi trá gấp đôi”, Tân Như Sương hất cằm, trên mặt là hai chữ ngạo mạn.
Nhân viên trong tiệm nhận ra cô ta bèn đon đả chào đón: “Ra là cô Tân! Khách VIP của chúng tôi, làm sao dám để cô trả gấp đôi chứ. Cô thích món gì, chúng tôi sẽ nói với bên kho gửi thẳng đến nhà cô, được không ạ?”
“Tôi cứ thích trả gấp đôi đấy, và cấm không được lấy hàng kho cho cô ta”, Tân Như Sương nheo mắt, quay sang nói với cô bạn đi theo: “Thì ra trên đời này còn có đứa mặt dày như vậy, đã bám theo anh Thành của tôi đến Kinh Thành mà còn lấy tiền của ảnh đi tiêu hoang, chậc…”
Đối phương ngạc nhiên thốt lên: “Thật sao? Có ai trơ trẽn vậy thật à?”
“Chứ còn gì nữa, lần trước nhỏ đó dụ anh Thành mua cho nó cái váy LM bản giới hạn tận mấy triệu, bây giờ lại lấy tiền của anh ấy đi phung phí ở Kinh Thành. Nó tường anh Thành tiêu tiền như rác chắc?”, giọng điệu Tân Như Sương đến là hùng hồn như thể đang bất bình thay cho Tư Thành.
“Trơ trẽn thì mình gặp rồi, nhưng tới mức độ này thì chưa. Nhỏ đó tưởng nó được cái mặt thì muốn làm gì thì làm sao? Hay là cậu Thành không biết bản chất của nó?”, cô gái kia đánh giá Hạ Phương với điệu bộ mỉa mai, như thể cô trong mắt họ chỉ là một con sâu đục khoét, là đỉa hút máu vậy.
Tân Như Sương: “Tại anh ấy chất phác thành thật quá nên mới bị thứ giá tạo đó lừa. Hôm nay mình sẽ cho nó biết thế nào là bẽ mặt”.
Rồi cô ta quay sang nói với nhân viên: “Tôi quẹt thẻ, gói đôi giày lại cho tôi, rồi thông báo cho toàn bộ hệ thống, không được bán bất kỳ món gì cho cô ta”