Nhân viên bán hàng biết được tin thì không dám thất lễ chút nào, lập tức liên lạc với quản lý trưởng.
Quản lý trưởng biết Tân Như Sương đến cửa hàng, còn đang nổi giận vì chuyện mua giày nên nhanh chóng chạy đến lễ phép xin lỗi cô ta.
Đồng thời cam kết Hạ Phương sẽ không mua được bất kỳ món đồ nào ở trong cửa hàng này.
Nhìn một màn này, Hạ Phương chợt thấy thú vị, cô cười nói: “Thì ra cô Tân dùng quyền thế của mình vào những việc như thế này!”
Tân Như Sương nheo mắt lại cười khẩy: “Hạ Phương, tôi nói rõ mất lòng trước được lòng sau, cô còn non và xanh lắm đế đối đầu với tôi. Anh Thành là của tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp anh ấy về tay lại, còn cô ấy à, đừng hòng tiêu được một cắc nào của anh ấy!”
Tư Thành là của cô ta, tiền của anh ấy cũng vậy.
Cô ta quyết không cho phép người phụ nữ này tùy ý xài tiền của Tư Thành.
“Nhưng cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tòi đang tùy ý tiêu xài tiền của Tư Thành?”, Hạ Phương lười so đo mà nở nụ cười.
Tân Như Sương cười gằn: “Dựa vào đâu hả? Hừ, hừ… Dựa vào…”
Cô ta bước đến trước mặt Hạ Phương hòng nhìn cô từ trên cao xuống, nhưng lại phát hiện mình không cao bằng Hạ Phương nên sa sầm mặt đi, lạnh lùng nghiến răng rồi ngẩng đầu lên trừng cô: “Dựa vào nhà họ Hạ các cô đang kí sinh lên người nhà họ Tân chúng tôi, nếu không có nhà họ Tân, nhà họ Hạ đã sớm phá sản, trở thành con chuột nhắt bị người người đuổi đánh!”
“Mà cô lại là đứa con bị nhà họ Hạ vứt bỏ, có tài cán gì mà mua được những món đồ đó? Nếu không phải nhờ anh Thành của tôi, cô thậm chí còn không có tư cách để đứng ở đất Kinh Thành này đâu”.
Tân Như Sương ăn nói chua cay nghiệt ngã, từng câu từng chữ như muốn cứa nát tim gan người ta.
Nhưng đáng tiếc Hạ Phương lại không như cô ta miêu tả, cũng không yếu ớt dề bị người bắt nạt.
“Vô tri đúng là đáng sợ”, Ngụy Thung nghe được câu này của Tân Như Sương thì cười lạnh một tiếng, bước từng bước đến cạnh Hạ Phương rồi kéo lấy tay cô, lạnh lùng nhìn về phía Tân Như Sương.
“Cô nghĩ râng bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành ghê gớm lắm à? Hừ, đừng nói tới nhà họ Tân chỉ xếp thứ tư, cho dù có là nhà họ Tư đứng đầu cũng chưa chắc đã lọt vào mắt của Phương cục cưng nhà chúng tôi”, Ngụy Thung nói rất đúng, với tài năng của Hạ Phương, cho dù là bốn gia tộc hùng mạnh cũng đỏ mẳt muốn cướp lấy cô về.
Nhất là nhà họ Tân hiện tại, vì tìm kiếm Hạ Phương mà đã bận đến mứt sứt đầu mẻ trán đấy thôi?
Chỉ tiếc Tân Như Sương này chẳng biết gì mà còn đứng đây ăn nói hàm hồ.
Nực cười thật!
“Còn nữa, ai bảo em ấy muốn mua đôi giày này?”, Ngụy Thung nghiêng đầu cười lưu manh: “Cô Tân đây quyền uy thật lớn, ngay cả tôi cô cũng định cấm mua đồ à? cửa hàng này sau này cũng cấm tôi đến mua đồ?”
Danh tiếng của Ngụy Thung ở Kinh Thành rất lớn, tất nhiên Tân Như Sương cũng biết cô ấy.
Không chí quen biết mà quan hệ cũng không tốt đẹp gì mấy.
Vì vậy khi nhìn thấy Ngụy Thung thì sắc mặt của cô ta ngày càng xấu đi: “Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là người đàn bà mặt dày bị anh tôi vứt bỏ đấy à. Hai người làm bạn với nhau cũng xứng đấy, cả hai đều muốn trèo cao, nhưng e là kết cuộc cuối cùng cũng như nhau thôi, đều bị vứt
bỏ”.
Sắc mặt Ngụy Thung chẳng hề thay đổi, thậm chí nụ cười ngày càng tươi: “Cô Tân nói sai rồi, là tôi chủ động vứt bỏ tên kia chứ, phải là những người không xứng với tôi mới bị tôi phủi đi, trong lòng cô cũng rõ mà nhỉ?”
“Cô câm miệng ngay Ngụy Thung!”, Tân Như Sương kích động hét lên: “Ả đàn bà dễ thay lòng đổi dạ như cô còn dám nói, anh của tôi thương cô như vậy, mặc kệ gia đình phản đối vẫn muốn ở bên cạnh cô, vậy mà cô lại phụ lòng anh ấy, bây giờ cò còn đứng đây khoe khoang là mình vứt bỏ anh ấy?”
Ngụy Thung không thèm đế ý mà bật cười: “Cũng không phải là khoe khoang đâu, chí là tôi muốn sửa lời của cô thôi. Đến cả Tân Hách cũng không dám cấm tôi mua sắm ở đây, vậy xin hỏi cô Tân đây lấy tư cách gì mà cấm tôi?”
Tân Như Sương bị nói đến cứng họng, trừng lớn hai mắt, líu lưỡi nửa ngày cuối cùng cũng chỉ phun được một câu: “Ngụy Thung, tôi đã cho mặt mũi rồi nên cô đừng có hống hách! Anh của tôi cũng
mặc kệ cô, chả thèm quan tâm đâu! Anh ấy không đế cô vào mắt, cũng chẳng quản cô có mua đồ được hay không”.
Nói xong, cô ta như thể tìm được điểm đau của Ngụy Thung nên tiếp tục nghiến vào đó: “Không như cô da mặt dày như vậy, còn dám đến cửa hàng của anh tôi mua đồ. Cô hối hận vì ngày trước từ bỏ anh tôi, giờ muốn khóc lóc van xin anh ấy trở về đúng không?”
Ngụy Thung cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Chẳng lẽ nhà họ Tân các cô mỏ cửa buôn bán còn chọn khách đến mua? Tôi có tiền, muốn tiêu vào đâu là chuyện của tôi? Lẽ nào vì ở Kinh Thành có một nhà họ Tân mà tòi phải biến mất khỏi mảnh đất này?”
Tân Như Sương giận đến mức run lẩy bấy, không nói được một câu, chỉ biết chỉ thẳng mặt Ngụy Thung, ngón tay run run.
Hạ Phương không phải chưa từng thấy khả năng khẩu chiến của Ngụy Thung, nhưng cũng hiếm khi thấy cô ấy ngang ngược như vậy, nói đến mức
khiến người ta xì khói.
Nếu không phải bây giờ đang không thích hợp thì Hạ Phương đã muốn vổ tay khen hay rồi.
“Vậy bây giờ các người có bán đôi giày này không?”, thấy Tân Như Sương không nói nên lời, Ngụy Thung lấy một tấm thẻ từ túi ra đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên đứng bên cạnh cảm thấy nếu quẹt thẻ của cô thì không ổn, mà không quẹt cũng không ốn nốt, lúng túng vò cùng.
“Nếu cô Ngụy thích thì tôi tặng đôi giày đó cho cô nhé”.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam lạnh tanh, trong lời nói còn mang theo khí thế uy hiếp cùng ngang ngược, khiến cho không khí trong cửa hàng bỗng chốc ngưng đọng lại. Xin hãу đọc 𝑡𝙧uуện 𝑡ại { T𝑹 u𝑀T𝑹UYeN.Vn }
Nhất là Ngụy Thung, một khắc trước cô ấy còn đắc ý ra mặt, rất ra dáng dù trời có sập cô cũng không sợ, vậy mà lúc này nụ cười trên mặt đã cứng lại, thân
thể cũng sượng trân tại chỗ.
Hạ Phương không nhịn được đưa mắt nhìn về phía cửa.
Cô thấy một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, tóc được cẳt ngắn, mặc một thân màu xám, cả người mang theo hơi thở lạnh lùng và nghiêm túc, hắn đang bước từng bước về phía này.
Người đàn ông dừng lại bên cạnh Tân Như Sương, tầm mắt khóa chặt ở trên người Ngụy Thung, nhưng lời nói lại là nói với Tân Như Sương: “Cửa hàng của nhà họ Tân không cấm bất kỳ khách hàng nào đến mua sắm, Tiểu Sương, xin lỗi cô Ngụy ngay”.
Tân Như Sương một khắc trước vẫn còn đang đắc ý đến suýt cười thành tiếng lại bị một câu nói này dội ngược không kịp trở tay.
Cô ta kinh ngạc ngước mẳt trừng người đàn ông ở bên cạnh: “Anh, anh nói gì vậy?”
“Xin lỗi ngay!”, giọng điều lạnh lùng của người đàn ông vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không chừa chỗ để thương lượng.
Tân Như Sương giận đến mức hồng cả mắt, cảm nhận được hơi thở càng lúc càng lạnh trên người đàn ông thì hoàn toàn không dám cãi lại, chỉ đành không cam lòng nói với Ngụy Thung: “Xin lỗi”.
Ngụy Thung cũng tỉnh táo lại, né người ra khỏi tầm mắt của người kia rồi giả vờ bình tĩnh cười: “ồ, lời xin lỗi của cô Tân tôi không nhận nỗi đâu. Tôi cũng không nhận nỗi giày mà anh Tân đây tặng cho, tôi có tiền, tự tôi mua”.
Nói xong, cô ấy cố chấp hất cằm, lạnh lùng nói với nhân viên: “Quẹt thẻ đi”.
Nhân viên không ngờ chỉ một ngày bình thường thôi mà trong cửa hàng lại cùng lúc tụ tập nhiều ông to bà lớn như vậy, sợ đến mức không dám thở mạnh một hơi.
Nghe Ngụy Thung nói thế, nhân viên theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tỏa khí lạnh đứng ở bên, thấy người nọ không chút biến sắc gật đầu thì mới nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng cầm thẻ của Ngụy Thung đi thanh toán.
Mua giày xong, Ngụy Thung kéo tay Hạ Phương, ngẩng mặt lên cao rồi kiêu ngạo nhấc chân lướt nhanh qua người đàn ông kia.
Nhưng chỉ có Hạ Phương biết, cô ấy trông thì bình tĩnh, nhưng trên thực tế toàn thân đều đang run lẩy bẩy.
Bởi vì người đàn ông kia từng là người cô ấy khắc cốt ghi tâm.