Yên Lam đang mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, nàng dường như mơ thấy có một người đàn ông đi tới bên cạnh mình, rồi khẽ hôn lên gương mặt nàng, môi nàng, cổ nàng, rồi xuống chút nưã. Cơ thể nàng như nóng lên, theo bản năng tự nhiên đáp lại hắn, oái, nàng đang làm gì vậy, chẳng lẽ là ảo ảnh ???
Đột nhiên nàng mở mắt, nhìn thấy trước mắt chính là gương mặt cuả Cận Thế Phong, hắn cứ như vậy kề sát vào cơ thể cuả nàng, tiếp đến quần áo cuả nàng hoàn toàn bị hắn cởi bỏ, vậy rõ ràng ban nãy không phải là do nàng nằm mơ.
“Thế Phong, đã trễ thế này rồi, anh, anh lại sang phòng em làm gì vậy?” Yên lam bối rối khẽ nói.
“Hư” Cận Thế Phong cũng không trả lời nàng, hắn tiếp tục những hành động khiêu khích cuả mình, hắn nhớ cơ thể…nàng…Còn có cả nhớ nàng….
Yên Lam không hề có ý muốn phản kháng, thế nhưng nàng phải thưà nhận, Cận Thế Phong chính là cao thủ, cao thủ cuả sự khiêu khích, tán tỉnh. Nàng rõ ràng vẫn đáp trả nụ hôn cuả hắn, đáp trả lại những khiêu khích cuả hắn, rồi tất cả mọi thứ sau đó đúng là nàng không thể khống chế được nữa, cả hai nỗ lực vận động, suốt một điêm triền miên trong phòng…
Sáng sớm Yên Lam thức dậy trước, nhìn sang bên cạnh chính là Cận Thế Phong, nàng hạnh phúc mà nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng rúc đầu vào trong lòng hắn, lại chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, Cận Thế Phong mở mắt, nhìn vào đồng hồ, cũng giống như thường ngày, đến giờ phải đi làm rồi…Nhìn sang người bên cạnh, nàng vẫn còn đang ngủ, hẳn là do quá mệt mỏi rồi. Hắn đứng dậy, sau đó từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy, tiếng dao cạo râu, rồi lại quay trở về phòng thay quần áo. Ngày hôm nay để nàng nghỉ ngơi một hôm, nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Cận Thế Phong vưà ăn điểm tâm, vưà nghĩ đến Yên Lam, khoé miệng hơi cong lên.
“Thiếu gia, tâm tình cuả cậu ngày hôm nay thật tốt nha.” Bác Trương nói.
Cận Thế Phong như run lên, “Bác Trương, tâm tình cuả tôi, chẳng phải mỗi ngày đều giống nhau sao. Được rồi, còn Lam Lam nàng … Hẳn là rất mệt mỏi rồi, không nên đánh thức nàng dậy, cứ để nàng tiếp tục ngủ đi, tôi đi trước.”
Bác Trương gật đầu, mỉm cười nhìn Cận Thế Phong rời khỏi cưả, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Chờ cho đến lúc Yên Lam mở mắt dậy lần nưã, người bên cạnh đã không còn thấy hình dáng, trên giường trống trơn, trong lòng thoáng chốc lại nảy sinh chút mất mát.
Tuỳ tiện chọn đại một bộ đồ ở nhà mặc lên người, Yên Lam đi xuống lầu, bác Trương vẫn đang chờ nàng tại phòng khách, dáng vẻ như đã biết là nàng đã thức khuya.
“Yên tiểu thư, còn sớm mà.” Bác Trương dáng vẻ tươi cười nói.
“Bác Trương, gọi tiểu Lam thôi, đừng goị là tiểu thư mà, bơỉ vì….thế này…Con sẽ cảm thấy…” Gương mặt Yên Lam hơi ửng hồng, thoáng chốc bị người khác gọi là tiểu thư, dù sao cũng khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái mà mà xấu hổ, thẹn thùng.
“Được rồi, vậy thì tiểu Lam, dùng điểm tâm đi.” Bác Trương mỉm cười hoà nhã, dịu dàng.
Yên Lam vưà ăn điểm tâm, vưà nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó liền quay sang bác Trương, hỏi “Chuyện này, bác Trương…Cận Thế Phong..Thế Phong anh ấy đi đi làm chưa?” Tự dưng hỏi vấn đề này, nàng nghĩ nàng hẳn là nàng đang hỏi một câu rất ngu xuẩn, rõ ràng là đã đến giờ đi làm rồi, lại còn hỏi bác Trương để làm gì chứ.
“Đúng vậy, cậu chủ nói tiểu Lam tiểu thư hẳn là rất mệt mỏi rồi, nên không đánh thức cô. Muốn cho cô nghỉ ngơi nguyên một ngày hôm nay.” Bác Trương đáp lời.
“Oh,” Yên Lam xấu hổ gật đầu, ăn điểm tâm, rồi đi ra vườn hoa. Bên trong vườn hoa là một cái xích đu, có thể chưá được hai người cùng nhau ngồi trên đó, từ khi còn bé, Yên Lam đã bắt đầu yêu thích việc ngồi lên những chiếc xích đu này, chỉ là đã lâu rồi không được ngồi lên đó nưã.
Ngôì ở trên bàn xích đu, Yên Lam nghe từ phiá sau vang lên tiếng bước chân, nàng liền quay đầu lại.
“Bác Trương, bác có phải là…có phải là có chuyện muốn nói với chaú không?”Yên Lam dò hỏi.
Bác Trương gọi tất cả người hầu đi vào bên trong, bây giờ bên trong vườn hoa chỉ còn lại hai người với nhau.
“Tiểu Lam, cô hẳn là bạn gái cuả cậu chủ phải không? Tuy rằng cậu ấy vẫn chưa nói gì với tôi về thân phận cuả cô, thế nhưng tôi là người nhìn thấy cậu chủ lớn lên, tôi biết cô nhất định cùng với những người phụ nữ cuả cậu ấy bên ngoài không giống nhau, cho nên cậu ấy mới đem cô về nhà.” Bác Trương nhìn Yên Lam một chút, rồi đi tới trước mặt nàng, nhìn phong cảnh phiá trước, tiếp tục nói. “Kỳ thực…cậu chủ từ nhỏ đã rất đáng thương, từ lúc còn bé cậu ấy đã mất mẹ. Lão gia tuy rằng cũng rất yêu thương cậu ấy, nhưng dù sao cũng không thể bù đắp hết tình thương cuả mẹ.”
“Tính tình cậu chủ căn bản không phải là như thế, cậu ấy thích cười, thích náo nhiệt, là một người thoải mái cởi mở. Lúc cậu chủ đang học đại học, thì có quen một người con gái, cậu chủ rất thích cô ta, cuối cùng cũng cầu hôn với cô ấy. Thế nhưng, ngay đêm trước khi hai người kết hôn, cậu chủ lại phát hiện cô ta đang trên giường cùng người đàn ông khác, cô ta phản bội cậu chủ, chính là bởi người đàn ông kia giàu có hơn so với cậu chủ, gia thế cũng hiển hách danh giá hơn so với cậu chủ, có thể cho cô ta cuộc sống mà cậu chủ không cho được. Mà khi đó, cậu chủ cũng không phải là không có tiền, Cận gia có công ty cuả riêng mình, thế nhưng, người đàn bà ấy lại ghét bỏ thân phận thấp cuả cậu chủ, không có khả năng giúp nàng đặt chân vào xã hội thượng lưu. Chính là vì nguyên nhân như thế, cô ta bỏ cậu chủ. ..Cô ta..cô ta truớc ngày kết hôn đã cùng người đàn ông đó bỏ đi.” Bác Trương nức nở nói.
“Cậu chủ hẳn là không đến người đàn bà đó lại rời bỏ mình, mặc kệ cậu chủ có nói như thế nào, cô ta vẫn dứt khoát đi theo người đàn ông kia. Sau hôm đó, cậu chủ một câu một chữ cũng không nói, lại tự nhốt mình trong phòng suốt 2 ngày không bước ra ngoài, chỉ có mượn ruợu giải sầu. Sau hôm đó, cậu chủ thay đổi, trở nên lạnh lùng không gì sánh được, hoa tâm, không tin tưởng vào phụ nữ, lại liên tục thay đổi những người phụ nữ bên cạnh mình. Nhưng cậu chủ cũng vì tức giận mà phấn đấu, năm năm kể từ thời gian đó, thành lập tập đoàn “ Khải Thành” Trải bao bao nhiêu gian khổ, bác Trương đều nhìn thấy hết, đều là do cậu chủ tự mình xây dựng nên. Từ khi người phụ nữ ấy ra đi, cậu chủ cũng không thật tình với bất kỳ ai nưã, tôi thực sự rất mong có một người con gái tốt cho cậu chủ một tình yêu đích thực, một tình yêu tồn tại qua thời gian, tôi nghĩ cô hẳn là người phụ nữ đó.”
Yên Lam thật không ngờ bác Trương lại nói với nàng nhiều như vậy, mặc dù nàng thích Cận Thế Phong, thế nhưng nói thật nàng không hiểu rõ hắn một chút nào. Hoá ra, sự hoa tâm cuả hắn là bởi vì không tin vào tình yêu có thật. Dưạ vào những gì bác Trương nói, bởi vì hắn trước đây bỉ tổn thương quá nhiều mới trở nên lãnh khốc, trở nên hoa tâm, vậy, vận, người phụ nữ đó nhất định là người hắn yêu nhất..nghĩ tới đây, trong lòng Yên Lam có chút khó chiụ, vậy, những gì trong căn phòng đó đều là…