Hôn Nhân Bắt Đầu Từ Bản Hợp Đồng

Chương 68



“Như thế này có phải rất giống thế giới cổ tích không?” Cận Thế Phong mỉm cười nhìn nàng, “Anh nhớ rõ em đã nói, em rất thích truyện cổ tích, cho nên anh chuẩn bị cho em một bàn tiệc sinh nhật như trong truyện cổ tích.” Sau đó cầm lấy hộp gấm trên bàn, “Đây là quà sinh nhật, mở ra xem, em có thích hay không?”

Yên Lam mở hộp gấm, bên trong là một sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây móc vào bên dưới cũng là hình trái tim, mặt trên còn viết “ILOVEYOU”

“Dây chuyền này thật xinh đẹp, em rất thích…Hơn nưã, sinh nhật năm nay, rất có ý nghiã…Cám ơn anh…Phong, trước đây, chưa từng có người làm sinh nhật cho em, em thật sự rất hạnh phúc! Anh làm em muốn khóc rồi!” Yên Lam nói, mắt ươn ướt.

“Đừng khóc mà! Công chuá cuả anh, hôm nay, anh muốn em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này, lại đây, anh giúp em đeo dây chuyền vào” Cận Thế Phong đi tới phiá sau Yên Lam, giúp nàng đeo dây chuyền, rồi từ phía sau hôn lên tai nàng, gáy nàng, đến xương quai xanh…

Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, tiếp tục hôn nàng, ngẩng đầu lên nhìn một rừng bong bóng hình trái tim đều là màu hồng trên trần căn phòng, giống hệt tâm trạng nàng lúc này, nàng nhiệt tình đáp lại Cận Thế Phong, trái tim cuả mình như bị lạc đường…

“Đừng rời xa anh, đừng rời xa anh, có được hay không?”

Yên Lam cố sức gật đầu, đưa tay gắng ôm lấy Cận Thế Phong, sau đó hai người liền cùng nhau bước vào thế giới hừng hực lưả nóng đầy nồng nhiệt và say mê.

Cận Thế Phong nằm bên cạnh nàng, “Anh không muốn là một nguời sống cô đơn, em đừng rời xa anh…”

Yên Lam quay đầu lại nhìn Cận Thế Phong bên cạnh, hắn vưà tiến vào mộng đẹp vưà lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve những góc cạnh trên gương mặt hắn, “Phong, anh rất cô đơn sao, tim rất đau phải không? Bởi vì cô ấy làm tổn thương anh, yên tâm đi, em sẽ không rời khỏi anh, nhất định sẽ không!” Yên Lam nói như thề.

Đến ngày thứ hai, mọi người đều cùng nhau lập thành từng nhóm đi ra ngoài chơi, bởi vì còn có thể ở lại du ngoạn thêm hai ngaỳ, nên moị người đều rất hưng phấn.

Trong ánh nắng sớm mai, Yên Lam từ trong lòng Cận Thế Phong giật mình tỉnh lại, nhìn gương mặt vẫn bình yên say ngủ của người bên cạnh, trong lòng tràn đầy một cảm giác hạnh phúc. Vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, chẳng biết nghĩ tới cái gì, mà lại bật cười khúc khích.

Đột nhiên, tay bị Cận Thế Phong bắt lấy, hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay cuả Yên Lam. “Xem ta bắt được cái gì đây, một tiểu tặc xinh đẹp àh, sáng sớm em không ngủ, laị quấy rầy anh làm gì? Còn cười nữa, có cái gì buồn cười chứ?” Cận Thế Phong giọng khàn khàn hỏi.

“Em không có” Yên Lam chối.

Một tia gian ác ánh lên trong mắt Cận Thế Phong, “Em còn không chiụ nhận, hả? Vậy để xem anh thế nào trừng phạt em.” Hắn xấu xa nói. Bàn tay to bất ngờ hướng về phiá nách Yên Lam mà cù, Yên Lam khanh khách cười, vặn vẹo thân thể hết sang trái rồi sang phải, cười đến cả mặt đỏ bừng, tóc rơi tán loạn trên gối trắng.

“Được rồi, được rồi, em thua rồi, ngừng lại đi, em nói là được mà.” Yên lam cười xin tha, nhưng vẫn còn chưa thể ngừng cười, lại còn thở hổn hển. “Em chỉ là muốn thực hiện một mong muốn trước đây cuả mình thôi!”

“Mong muốn?” Cận Thế Phong dùng cằm vuốt ve lấy đỉnh đầu cuả nàng hỏi.

“Chính là, chính là có thể cùng người mình yêu tỉnh dậy vào sáng sớm, sau đó lại cùng nhau cười đuà trên giường.” Yên Lam xấu hổ nói.

Cận Thế Phong sau khi nghe Yên Lam nói xong, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn, dừng lại ở đôi mắt sâu xinh đẹp cuả Yên Lam, bật dậy như bị kích động, hai tay ôm chặt lấy nàng, ôn nhu mà bức bách dùng môi che phủ lấy đôi môi đỏ mọng đang run rẩy kia. Hắn không có cách nào nói ra khỏi cưả miệng, nàng chính là khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng hắn.

Ngày hôm nay, sau khi thức dậy, Cận Thế Phong không biết từ nơi nào mang đến một chiếc xe, kéo theo Yên Lam du ngoạn một chuyến toàn bộ hòn đảo, bọn họ đến cái rốn của thế giới. Núi Agung, đây là ngọn núi cao nhất ở đảo Bali, độ cao 3142m so với mặt biển, cũng đến hồ Batur , hồ nước lớn nhất trên đảo; lại còn đến thôn điêu khắc gỗ, nơi chế tác ra những tượng điêu khắc gỗ thủ công mỹ nghệ đặc sắc nhất Indonesia. Ngày hôm nay vô cùng phong phú, Cận Thế Phong săn sóc chu đáo, tâm nguyện trước đây của Yên Lam đã được thực hiện, cùng người mình yêu nhất, cùng nhau đến những nơi vô cùng lãng mạn này, lại còn chân thành nguyện cầu một điều ước. Nguyện chúng ta có thể luôn hạnh phúc, vui sướng như thế này.

“Thế Phong, anh rốt cuộc là mang em đi đâu vậy?” Yên Lam không hiểu ra sao hỏi, sáng sớm hôm nay, Cận Thế Phong cứ thần thần bí bí kéo nàng ra ngoài, một câu cũng không nói, cứ bắt nàng đi theo hắn.

“Anh muốn dẫn em thực hiện một hành trình tình nhân.” Cận Thế Phong đáp.“Trên đảo Bali này, có rất nhiều đôi tình nhân du lịch, bởi vậy, có rất nhiều hãng thuyền mở lộ trình trên biển, có tên gọi là “Thuyền tình trên biển” Hôm nay, anh đã bao trọn một tour, chúng ta có thể rong ruổi trên biển suốt ngày. Đơn độc, chỉ hai người chúng ta. Có được hay không?”

Yên Lam mừng rỡ nói, “Thật sao”

“Nóng thế, có thể nấu được thức ăn luôn nha. Đi nhanh đi, còn chần chừ nữa sẽ không đuổi kịp đó.” Cận Thế Phong nói đùa. Kéo Yên Lam nhanh bước đi tới.

“Ôi! Thế Phong, anh xem kià, đó là cá heo đó, ôi chao! Thật là nhiều nha, ở đâù thuyền kià, anh xem anh xem đi!” Yên Lam ngạc nhiên hô lên, “Em chưa từng thấy nhiều cá heo đến vậy nha” Cận Thế Phong nhìn khuôn mặt Yên Lam tràn ngập sung sướng, cũng kìm lòng không được bật cười. “Em cẩn thận một chút đi! Không nên đứng ở bên cạnh lan can tàu như vậy, rất nguy hiểm, trở về chỗ ngồi đi.”

“Không, em không muốn, đứng ở chỗ này mới có thể thấy rõ a!” Lúc này Yên Lam như là một đưá trẻ đang làm nũng.

Cận Thế Phong bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh, đem Yên Lam ôm vào trong lòng, “Không nghe lời, đáng đánh đòn vào mông nha!” Nói, tay liền đánh Yên Lam một cái.

“Ui da!” Yên Lam đỏ mặt “Anh thế nào lại…”

“Anh làm sao?” Cận Thế Phong trêu đuà nói.

“Anh, anh bắt nạt em, không để ý tới anh nưã!” Yên Lam xoay người đi, không thèm nhìn đến Cận Thế Phong.

“Được rồi, đừng nháo nưã, em không phải là muốn xem cá heo sao? Mau nhìn kià!”

“Em nghĩ tình cảnh của chúng ta hiện tại có giống với cảnh Jack và Ruth* trong phim Titanic không?” Cận Thế Phong hỏi.

“Cũng gần như vậy, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa nha! “ Yên Lam dí dỏm nói tiếp.

“Hử? Còn thiếu cái gì chứ?”

“Thiếu câu nói I am the King of the world! A” Yên Lam quay đầu lại, nhìn Cận Thế Phong. Lúc này, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, tất cả đều không thể nói nên lời,

Yên Lam lẳng lặng tựa vào trong lòng Cận Thế Phong, mặc cho gió biển từng đợt quất vào mặt, tại giờ khắc này, hình ảnh đó tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.