Chỉ là lúc hai người đàn ôm chặt lấy nhau không hề phát hiện được ở cửa chính đang có bốn con mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nhất là khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm không được ‘hôn hít’ gì nhưng lại có vẻ mặt cười thỏa mãn nhìn chằm chằm vào Tiếu Bảo Bối, Kiều Trì chỉ cảm thấy ê răng! di@en*dyan(lee^qu.donnn).
“Kiều cũng thật là, chỉ có một chút ngon ngọt như vậy đã thỏa mãn rồi?”
Đợi tới lúc bọn họ lặng lẽ đóng kín cửa lại một lần nữa, Kiều Trì lại bắt đầu oán trách.
“Không phải anh đã nói là tình hình của Kiều bây giờ không thích hợp để làm vận động kịch liệt hay sao? Chính bản thân nó hiểu được lúc nào tiến lúc nào lùi, anh còn oán hận cái gì nữa!” Thẩm Niệm Cẩm vừa nghĩ tới chuyện bữa sáng bà chuẩn bị cho hai người kia lại bị một mình Kiều Trì ăn hết thì lại tức giận muốn đánh ông ta một trận. Sau đó, bà cũng rất khó chịu với Kiều Trì.
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà tôi cảm thấy Kiều thực sự làm mất thể diện đàn ông chúng tôi!” Kiều Trì vẫn còn lẩm bẩm.
“Ồ, anh thì làm tăng thể diện nhỉ? Anh tăng thể diện sao không cưới một cô vợ để tôi nhìn một chút?” Bởi vì công ty của Thẩm Niệm Cẩm đã phó thác cho Kiều Trác Phàm, cho nên thường này bà không coi mình là người ngoài đối với Kiều Trác Phàm. Chỉ cần người khác vừa nói Kiều Trác Phàm, bà lại xem như là người trong nhà bị nói xấu vậy. Hơn nữa, bây giờ bà nhìn Kiều Trị rất là ngứa mắt.
“Chuyện này liên quan gì!” Kiều Trì bị Thẩm Niệm Cẩm nói một câu như vậy thì chỉ biết giương mắt lên nhìn Thẩm Niệm Cẩm. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Cho dù bên ngoài có cãi nhau đi nữa, cũng không ảnh hưởng gì tới bầu không khí ngọt ngào ở phòng bên trong...
- - Đường phân cách - -
“Anh út, anh trở về rồi à!” Một ngày kia ở đại trạch nhà họ Đàm, Đàm Khuynh vừa về đến nhà thì liền xuất hiện một bóng dáng, nhanh chóng chạy tới bên cạnh của anh ta.
Nói thật người bình thường bị một người đột ngột xuất hiện ở trước mặt như vậy, thì sẽ giật mình hoặc sẽ tránh xa ra.
Nhưng mà Khuynh Tiểu Gia chẳng qua là rất quen thuộc chỉ giơ hai cánh tay ra, trực tiếp giữ lại người phụ nữ đang nhào vào lòng mình, khiến cho cô đứng cách anh ta ở một khoảng cách khoảng một mét.
“Sao em lại tới đây?” Nhìn người phụ nữ xuất hiện ở trong nhà, giọng nói của Khuynh Tiểu Gia chỉ đơn giản mang theo chút nghi vấn.
Cũng không phải nói là Anna không thể tới chơi ở đại trạch nhà họ Đàm.
Bởi vì cô nhóc này chính là khách quen của nhà bọn họ. Cứ vài ngày cô sẽ ngủ lại ở đây một hai ngày. Nhất là vào những lúc nghỉ đông hoặc là nghỉ hè, mỗi lần cô tới chính là ở nửa tháng hoặc là một tháng. Hai người nhà họ Lăng cưng chiều Tiểu Công Chủ tới mức ngay cả bà nội muốn gặp cô cũng phải tới nhà họ Đàm của bọn họ.
Mà thói quen này cho tới bây giờ cô vẫn không thay đổi.
Chỉ cần nghỉ làm, thì cô sẽ trực tiếp đi tới nhà họ Đàm của bọn họ. Mà ở đây thậm chí cô còn có một phòng ngủ riêng dành cho khách. Bên trong phòng, Nhị Gia nhà họ Lăng cũng chuẩn bị cho cô một loạt quần áo và mỹ phẩm trang điểm.
Mặc dù nói tần suất Lăng Công Chủ ở nhà bọn họ hơi nhiều, nhưng mà Khuynh Tiểu Gia chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ này mặc tạp dề ở nhà bọn họ. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Đúng vậy, bây giờ trên người của Anna đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng có những bông hoa li ti, trên đó còn thêu một con mèo nhỏ không có miệng nữa.
Khuynh Tiểu Gia vẫn còn nhớ, đây chính là tạo hình trong phim hoạt hình mà mẹ già nhà anh ta thích nhất. Không ngờ được, Anna cũng có thói quen xấu này!
“Kiều nhập viện rồi, em liền xin nghỉ phép!” Thật ra Anna muốn nói, hiếm có dịp anh và anh Duật đều ở nhà, em đi làm để làm gì?
Còn tập đoàn Đế Phàm kia, chẳng qua chỉ là nơi mà Kiều Trác Phàm che giấu tai mắt của người khác ở thành phố này mà thôi.
Đối với anh mà nói, chút tiền lẻ kia chỉ đủ để cho anh mua một chiếc xe thể thao để vui đùa một chút mà thôi. Những thứ khác căn bản không làm được cái gì.
Trên cơ bản Kiều Trác Phàm sẽ không đem tập đoàn Đế Phàm để vào mắt. Nếu đã như vậy thì việc gì Anna cô phải đem công ty này để vào mắt chứ?
Cho dù cô có mất đi công việc này, thì cô vẫn có thể về nhà làm thiên kim tiểu thư trong xí nghiệp nhà mình!
Nếu không nữa thì cô sẽ tới ba công ty của mẹ nuôi ở bên này, tùy tiện tìm một công việc để làm cũng được!
“Kiều nhập viện rồi?” Hiển nhiên là Khuynh Tiểu Gia vẫn còn chưa biết tin tức này.
“Ừ, bệnh suyễn tái phát. Nhưng mà bây giờ không có nguy hiểm gì, lúc này còn đang ở trong bệnh viện ân ái với Tiếu Bảo Bối nữa kìa!” Buổi sáng lúc cô gọi điện thoại tới, còn nghe thấy Kiều Trác Phàm gọi một câu ‘cục cưng’ vô cùng ngọt ngào.
“Vậy thì tốt rồi!” Lúc nói tới đây, Khuynh Tiểu Gia lại nhìn lướt qua cái tạp dề ở trên người của Lăng Công Chủ.
Từ nhỏ tới lớn cô là người mà mười ngón tay không dính nước xuân! Cho dù cô muốn đi vào bếp thì Lăng Nhị Gia nhà bọn họ cũng nhất định không cho cô vào.
Cho nên Khuynh Tiểu Gia chưa từng nhìn thấy bộ dạng ăn mặc như thế này của Anna.
Ngày hôm nay vừa nhìn thấy như vậy, thì còn có một sắc thái khác!
“Em mặc tạp dề của mẹ anh làm cái gì?” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn. Khuynh Tiểu Gia vẫn còn nhớ, mẹ của anh ta gọi điện cho anh ta nói là bà về trễ một chút, kêu anh ta về nhà trước thì lấy xương sườn ở trong tủ lạnh ra, buổi tối về bà sẽ nấu canh cho anh và cha con bọn họ ăn.
Nói như vậy thì bây giờ mẹ của anh ta vẫn chưa về nhà mới phải!
Vậy thì Anna ở trong phòng bếp của nhà bọn họ làm cái gì?
“Em và anh Duật đang làm mỳ ý ăn! Anh út, anh cũng tới ăn đi! Nhìn bộ dạng của anh Duật có vẻ rất thành thạo!” Trong lòng Anna tràn đầy vui vẻ nói.
Dường như chỉ cần nói về chuyện liên quan tới Duật Tiểu Gia, thì đáy mắt của cô lúc nào cũng toát lên một thần thái đặc biệt.
Chỉ cần nhìn thôi đã khiến cho người ta có chút say mê.
Nhưng mà Khuynh Tiểu Gia vừa nghe thấy Anna nói lời này, đột nhiên anh ta đưa tay lên xoa xoa thái dương của mình, sau đó là bộ dạng rất đau đầu.
“Anh út, trong người anh không thoải mái hả?” Nhìn nét mặt mệt mỏi trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Khuynh Tiểu Gia, Anna ân cần hỏi thăm.
“Ừ, anh hơi đau đầu một chút! Em vào tủ lạnh bỏ xương sườn ở trong tủ ra ngoài giúp anh, nhưng mà đừng nói là anh đã về! Bây giờ anh chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi thật tốt!” Khuynh Tiểu Gia nói xong, liền chuẩn bị bước ra bên ngoài. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Bộ dạng ai oán kia, khiến cho Anna có chút khó hiểu.
Vì sao vừa rồi lúc anh út vào nhà không có gì khác thường, nhưng mà sau khi nghe thấy anh Duật đang ở trong phòng bếp thì sắc mặt lại xấu như vậy?
Nhưng mà Khuynh Tiểu Gia còn chưa kịp đi ra khỏi đại trạch nhà họ Đàm, thì bóng dáng của Duật Tiểu Gia đã xuất hiện ở trong sân.
“Khuynh, còn không mau vào. Anh đã làm xong cơm trưa, em còn dám đi ra ngoài thử xem?” Trên người của Duật Tiểu Gia vẫn là chiếc áo gió màu đen mà anh ta thích.
Nhưng mà cho dù là phong cách cũ rích, nhưng mà khi mặc ở trên người của anh ta vẫn khiến cho người ta khó mà dời mắt.
Mà lúc này anh ta ăn mặc như vậy lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt.
Bởi vì trên chiếc áo gió màu đen kia, ngoại trừ dính một cọng mỳ ý ra, ở trên đó còn dính không ít sốt cà chua.
“Anh, em mới nhớ ra là em còn có chút chuyện phải làm!” Khuynh Tiểu Gia rõ ràng không có ý định ở lại. Nói xong, anh ta định xoay người tiếp tục đi ra bên ngoài.
Nhưng mà hai người bọn họ đều được cha của bọn họ dạy dỗ. Cho nên hai người này, tốc độ đều không ai thua ai.
Nhất là vào những lúc người này đuổi theo người kia, quả thực không khác gì những con báo. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Mà tính toán của Khuynh Tiểu Gia, nhanh chóng bị Duật Tiểu Gia nắm bắt được.
“Chuyện gì mà quan trọng như vậy? Còn quan trọng hơn chuyện ăn cơm trưa? Được rồi, đừng khách khí với anh, đi qua ăn một chút gì đi!” Nói xong Duật Tiểu Gia nửa lôi nửa kéo Khuynh Tiểu Gia đi về phía bàn ăn.