Điều này khiến cho Kiều Trì cảm giác như trên người có dòng điện cao thể chạy qua, cả người rợn hết tóc gáy lên.
“Chụp mấy cái đó ở bệnh viện, cậu cho rằng làm nhiều sẽ tốt sao? Cái đó cũng có phóng xạ. Không phải chuyện gì lớn thì tốt nhất không nên làm!” Nuốt một ngụm nước bọt, Kiều Trì nói. Lúc này nếu như không có nói hùng hồn một chút, thì sẽ nhanh chóng bị Kiều Trác Phàm phát hiện ra.
“Chuyện đó... Vậy được rồi!”
Nhìn thấy Kiều Trì khẳng định chắc chắn như vậy, Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Cũng không phải anh thực sự tin tưởng Kiều Trì một trăm phần trăm, mà là chỉ cần là chuyện có hại cho Tiếu Bảo Bối, dù chỉ một chút anh cũng không muốn đi làm mà thôi.
Mà nghe thấy Kiều Trác Phàm hứa là không cần phải đi bệnh viện, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng thở ra một hơi. Suy nghĩ một chút, cô liền muốn ngồi dậy khỏi giường.
Cô chỉ cảm thấy, trên đầu bị u lên một cục mà thôi, cũng không có gì to tát lắm.
Mới trước đây sau khi mẹ cô rời khỏi, cô trở thành đứa nhỏ không có người trông giữ. Khi đó trên người của cô liên tục có những vết thương lớn vết thương nhỏ, sưng to giống như ngày hôm nay cũng có không ít. Nhưng mà khi đó cô cũng không có yếu ớt như vậy, phải nằm yên trên giường hơn nữa còn mời bác sĩ tới.
Nhưng mà cô mới nhúc nhích người muốn ngồi dậy, thì Kiều Trác Phàm lập tức giữ đầu vai của cô lại.
“Làm gì đó? Còn không ngoan ngoãn nằm yên?” Kiều Trác Phàm nói, sau đó lại vén lại góc chăn cho cô.
“Kiều Trác Phàm, em không có chuyện gì cả! Nằm như vậy, rất buồn chán.”
Mặc dù Tiếu Bảo Bối rất lười biếng, nhưng mà cũng không thích giữa ban ngày mà nằm trong chăn.
“Không có chuyện gì cũng nằm yên cho anh!” Kiều Trác Phàm giống như là một quân vương bá đạo, lúc này ngồi ở bên cạnh cô mắt to trừng mắt nhỏ với cô.
Tư thế kia giống như muốn nói nếu như em không ngoan ngoãn, thì rất có thể anh sẽ đánh em một trận.
Mà Kiều Trì nhìn thấy hai người này ngồi đó mắt đi mày lại, tự nhiên cũng có chút như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
“Được rồi, không có việc gì thì tôi về trước!” Vừa rồi ông ta đang dụ em gái kia được một nửa rồi, mắt nhìn thấy cá sắp mắc câu, nhưng không ngờ cứ như vậy lại bị một cái u cắt đứt!
“A Vĩ, đưa ông ta đi!” Kiều Trác Phàm cũng không thèm ngẩng đầu lên, liền nói một câu như vậy.
A Vĩ với vẻ mặt không thay đổi làm ra một tư thế ‘xin mời’.
Lập tức Kiều Trì cảm thấy, hai chủ tớ nhà này thật sự là con mẹ nó quá vô tình đối với vị bác sĩ là ông đây!
Lúc cần tới ông thì mang theo ông ta vượt qua biết bao nhiêu là đèn đỏ, để cho ông bất chấp tính mạng thiếu chút nữa thì mất đi cái của Kiều Trì ông để đưa tới chỗ này. SSdienng dànlew quy9on.
Bây giờ không cần ông nữa thì lại đối xử giống như là rác rưởi.
Kiều Trì thực sự có cảm giác mình chính là thiên sứ được ông trời phái xuống để cứu vớt hai người ác ma này...
“Không cần, tự tôi đi nhờ xe trở về là được!” Kiều Trì cũng không có hảo cảm gì đối với A Vĩ.
Bởi vì A Vĩ ngoại trừ những lúc ở bên cạnh Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối mới lộ ra một chút tâm tình, còn những lúc khác đối mặt với Kiều Trì mà nói gương mặt của anh ta đều là ngàn năm không thay đổi!
Ngồi cùng với một người không thú vị như vậy, Kiều Trì cảm giác cả người của mình không được tự nhiên.
Đến lúc đó, không biết chừng lại nhiễm thói xấu đó vào người thì mất công mấy cô em trong nhóm kia lại không thích ông ta nữa!
Cho nên vừa nghĩ tới điều này, Kiều Trì vội vàng phất tay rời đi.
Đương nhiên, trước khi rời đi ông ta vẫn không quên nhắc nhở Kiều Trác Phàm: “Nhớ là hoạt động kịch liệt gì đó thì không thể làm!”
Sau khi nói như vậy Kiều Trì rời đi.
Mà A Vĩ thì cũng rất biết điều lập tức rời khỏi phòng nghỉ, sau đó còn đóng cửa lại.
“Cục cưng còn đau nữa không?” Kiều Trác Phàm ngồi ở trên giường, liên tục nắm lấy bàn tay của cô, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô. Mỗi lần ánh mắt của anh nhìn vào chỗ bị sưng lên một cục của cô thì lại lộ ra vẻ mặt đau khổ.
“Kiều Trác Phàm, em không sao! Mới vừa rồi đụng vào thì có chút đau, nhưng mà bây giờ thì không sao nữa rồi!” Mặc dù vẫn còn đau, nhưng mà Tiếu Bảo Bối căn bản không tin bị nghiêm trọng giống như Kiều Trì nói.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm hình như không nghe thấy lời nói của cô, vẫn cố chấp ngồi bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay của cô, rồi nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh mau ra ngoài làm việc đi!” Nhìn thấy Kiều Trác Phàm một lúc lâu sau vẫn không có hành động nào khác, Tiếu Bảo Bối vội vàng đưa tay đẩy vai của anh. SSdienng dànlew quy9on.
Mới vừa rồi anh và Anna đi vào đều ôm cả một đống giấy tờ đi vào, sợ là có chuyện gì rất quan trọng rồi! Nhưng mà bây giờ anh lại bỏ hết mọi công việc sang một bên, mà ở bên cạnh của cô...
Tiếu Bảo Bối thừa nhận trong lòng cô rất cảm động.
Nhưng mà nghĩ tới sự cố gắng của công nhân viên của tập đoàn Đế Phàm từ sáng sớm tới giờ, chỉ vì cô bị đụng trán u lên một cục mà phải trì hoãn lại, trong lòng của Tiếu Bảo Bối có chút băn khoăn.
Nhưng Kiều Trác Phàm rất nhanh chóng cầm tay của cô ở trong lòng bàn tay của mình, hơn nữa còn cầm lên hôn một cái.
“Cục cưng, em không phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả, cứ ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ một giấc đi! Anh ở đây với em...” Nói xong mấy chữ cuối cùng này, anh đã trực tiếp vén chăn lên, sau đó chui vào nằm.
“Kiều Trác Phàm...” Đối với sự chủ động này của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối đã có bóng ma ở trong lòng. Bởi vì hai ngày nay, mỗi lần cô và Kiều Trác Phàm đắp chung một tấm chăn thì anh sẽ không buông tha cho cô.
Nếu không phải là sỗ sàng hôn chỗ này sờ chỗ kia thì sẽ là lột quần áo của cô rồi ăn sạch sẽ.
Bởi vì như vậy cho nên khi Tiếu Bảo Bối thấy anh chui vào chăn còn tưởng là anh lại muốn...
Nhưng Kiều Trác Phàm lại nói: “Không cần lo lắng, anh sẽ không làm cái gì hết, mau ngủ một giấc đi!”
Kiều Trác Phàm đưa cánh tay vòng qua sau lưng của cô, khẽ vỗ nhẹ nhàng lên trên lưng cô.
Cũng không biết có phải là do được Kiều Trác Phàm xoa nhè nhẹ hay không mà Tiếu Bảo Bối vốn không buồn ngủ nhưng mà dưới sự dụ dỗ của anh, đã tìm vị trí thoái mái nhất trong lòng của anh sau đó chìm vào giấc ngủ...
Nhưng mà cô lại không hề biết rằng, suốt cả quá trình cô ngủ, Kiều Trác Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...
- - Đường phân cách - -
"Kiều!"
Ban đêm, trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm đột nhiên có một bóng người nhảy vào. Diễng đáng ele quiý don
Mà Kiều Trác Phàm thì đang ngồi dựa vào bàn làm việc, nghiêm túc xử lý những giấy tờ chồng chất như núi của ngày hôm nay.
Ngày hôm nay bọn họ đưa ra một phương án mới, thì liền bị công ty đối thủ sao chép.
Chính bởi vì như vậy cho nên sáng sớm hôm nay công ty mới triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Ngoại trừ chuyện bọn họ phải lên kế hoạch cho phương án mới để sẵn sàng cho cuộc đấu thầu vào ngày kia ra, thì bọn họ còn tạm thời thành lập một nhóm nhỏ, mục đích là để tìm ra người đã tiết lộ bản kế hoạch kia của bọn họ.
Bởi vì chuyện này từ hôm qua tới giờ, người tiếp xúc với bản kế hoạch mới này chỉ có mấy người.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể tiết lộ ra người, thì chắc chắn là trong tập đoàn Đế Phàm đã có nội gián!
Nếu muốn thuận lợi trong cuộc đấu thầu ngày kia, và giành được thành công, thì nhất định phải bắt được nội gián!
Nếu không, tất cả mọi việc mà bọn họ làm sẽ đều bị tiết lộ ra ngoài.
Chính bởi vì chuyện này cho nên từ sáng tới giờ lòng người nào cũng bàng hoàng. Ai cũng lo lắng, nếu như bị trở thành nội gián, không những không giữ được công việc, mà còn có khả năng sẽ bị xử phạt hình sự.
Mà ngày hôm nay, Kiều Trác Phàm vốn nên cùng các đồng nghiệp chiến đấu hăng hái, thì lại vì Tiếu Bảo Bối bị u đầu mà ở bên cạnh chăm sóc cho cô cả ngày. Diễng đáng ele quiý don
Mới đầu Tiếu Bảo Bối ngủ không được say lắm, cho nên anh cũng không dám lộn xộn.
Đợi tới khi cô ngủ mê đi rồi, anh mới dám rời đi, tiếp tục xử lý công việc chồng chất như núi.
Còn Anna, từ lúc bị anh đuổi ra ngoài, thì không tiếp tục xuất hiện nữa.
Anna không xuất hiện, nhưng mà Duật Tiểu Gia lại xuất hiện.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm cũng hiểu là chuyện này không chỉ đơn thuần là trùng hợp.
Hiển nhiên, Kiều Trác Phàm cũng biết đó là do Anna đã cáo trạng trước!
“Nếu đến là vì chuyện của Anna, tôi cảm thấy không có gì để nói với cậu!” Kiều Trác Phàm cũng không thèm ngẩng đầu lên, đã nói một câu như vậy.
Mà Duật Tiểu Gia vừa nghe, cũng hiểu rõ lúc này Kiều Trác Phàm đang nổi nóng.
Ngay lập tức anh ta vội vàng nói: “Sưng lên một cục thôi mà! Không sao không sao đâu, nếu như cậu tức giận, cùng lắm thì đập lên đầu tôi mấy cái là được! Cần gì phải tức giận với một cô gái như vậy?”
“Duật, nếu như có người cố ý khiến cho đầu của Anna sưng lên mấy chỗ, vậy cậu sẽ giải quyết dễ dàng như vậy sao?” Kiều Trác Phàm không trả lời những lời trước đó của Đàm Duật, mà hỏi ngược lại.
Lời nói này quả thật khiến cho Đàm Duật không thể phản bác được.
Nếu như có người dám khiến cho đầu của Anna sưng lên mấy cục u như vậy, hơn nữa lại còn là cố ý, thì rất nhiên là anh ra sẽ thà giết chứ không chịu bỏ qua.
Chính bởi vì như vậy cho nên anh ta mới hiểu được tâm trạng lúc này của Kiều Trác Phàm.
Nhưng vừa nghĩ tới câu ‘thà giết chứ không chịu bỏ qua’ mà đối tượng lại là Anna, Duật Tiểu Gia không tự chủ được mà dao động.
“Kiều, Anna nói cô ấy chỉ hiếu kỳ muốn xem giấy đăng ký kết hôn nhìn như thế nào thôi! Cũng không phải cô ấy cố ý làm hại Tiếu Bảo Bối!” Duật Tiểu Gia còn cố gắng bào chữa. Diễng đáng ele quiý don
“Nếu như cô ấy hiếu kỳ giấy đăng ký kết hôn nhà người ta như vậy, tôi cảm thấy cậu nên lấy cho cô ấy một cái đi! Sau này cô ấy sẽ không cần thiết phải hiếu kỳ đồ nhà người khác như vậy nữa!”
Được rồi, lúc Kiều Trác Phàm tức giận, người lạ chớ lại gần. Ngay cả Duật Tiểu Gia lớn lên cùng với anh từ nhỏ, cũng không đấu lại anh.
“Được rồi. Hôm nay tôi cố ý tới chỗ của cha Văn ở bên kia để lấy ít thuốc cho Tiếu Bảo Bối, sau này nếu bị thương chỗ nào, chỉ cần bôi vào một chút, một ngày là thấy có hiệu quả liền!” Duật Tiểu Gia nói, sau đó lấy một cái bình nhỏ từ trong giỏ sách của mình.
Bên trong cái bình nhỏ kia là dạng chất lỏng. Nhìn lại, có hơi sệt sệt một chút!
Thứ này mặc dù nhìn qua hết sức bình thường, giống như loại nước hoa hồng đậm đặc mà phụ nữ hay sử dụng. điễnn dàn nên quýndon.
Nhưng mà công dụng của nó, thì trăm phần trăm là tuyệt vời!
Bởi vì đây chính là nghiên cứu của ‘cha Văn’ trong miệng của Duật Tiểu Gia. Phải biết rằng đội ngũ sau lưng của người đàn ông này, so với những người có cấp bậc viện trưởng gì gì đó còn giỏi hơn rất nhiều. Chỗ bọn họ nghiên cứu ra cái gì đó thì đều là có một không hai. Ngoại trừ chuyện có thể chữa khỏi chuyện ốm đau ra, thì còn không có tác dụng phụ hay độc hại nào!
Cho nên đối với thứ mà Duật Tiểu Gia đưa tới, Kiều Trác Phàm nhận lấy mà không chút đắn đo.
Món đồ này, đợi chút nữa sẽ bôi cho Tiếu Bảo Bối, khiến cho vết thương của cô mau khỏi.
“Anna bị cậu hù cho không dám ra khỏi cửa luôn. Có chừng mực một chút...”
Duật Tiểu Gia đưa những thứ này xong thì lại nhanh chóng nhảy ra cửa sổ.
Mà Kiều Trác Phàm cũng chú ý tới, sau khi Duật Tiểu Gia rời khỏi, trên bàn làm việc của anh còn đặt không ít đồ. Mỗi một món đồ ở bên trong đó đều chứa không ít chất lỏng. Trên đó còn có gián một tờ giấy ghi chú nhỏ.
Trên đó có viết cái gì, Kiều Trác Phàm cũng không để ý.
Nhưng mà anh lại hiểu rõ, thứ mà Đàm Duật đưa tới tuyệt đối không phải là những thứ tầm thường.
Anh cất đi, sau này sẽ có tác dụng! điễnn dàn nên quýndon.
Còn với Anna kia, anh cảm thấy không cần phải xử phạt, nhưng mà chút trừng phạt nho nhỏ thì nhất định phải có...