Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 122: Kiều Trác Phàm nhất định là của tôi!



Editor: Táo đỏ phố núi

"Cục cưng, em muốn ăn cái gì? Uống cái gì? Mua cái gì?” Kiều Trác Phàm hỏi ba câu cái gì liên tiếp chẳng qua là muốn nói cho Tiếu Bảo Bối biết rằng cho dù cô muốn cái gì đi nữa thì Kiều Trác Phàm anh cũng có thể cho cô được.

Cho dù bây giờ tập đoàn Đế Phàm có đóng cửa đi nữa thì anh vẫn có thể cho cô những thứ đó một cách dễ dàng.

Mà Tiếu Bảo Bối nghe thấy Kiều Trác Phàm hỏi mấy vấn đề kia, Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Em muốn ăn tôm hùm thật lớn, ăn sơn hào hải vị! Kiều Trác Phàm, anh mau đi kiếm tiền đi, mua tôm hùm thật lớn cho em!”

“Chỉ muốn ăn tôm hùm lớn thôi?” Anh còn tưởng rằng Tiếu Bảo Bối muốn ăn một thứ gì đó mà không thể mua nổi, ai ngờ chỉ là tôm hùm thôi sao?

“Vâng! Em muốn ăn tôm hùm! Anh có mua được không?” Lúc nói những lời này, để tỏ ra mình đang nói thật, cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối còn khẽ chẹp chẹp một cái.

“Mua! Hôm nay sau khi xong việc, anh sẽ dẫn em đi ăn tôm hùm!” Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của cô, Kiều Trác Phàm nhịn không được muốn nhào tới, muốn hôn lên cái miệng nhỏ mềm mịn kia của cô.

Nhưng mà khi anh vừa ghé sát vào thì Tiếu Bảo Bối liền trốn ra.

Lần này, cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng ý thức được Tiếu Bảo Bối đang lẩn tránh cái gì!

Cô nhóc này, chắc lại đang lo lắng anh sẽ giống như mọi khi, nhịn không được lại ăn sạch sành sanh cô ở trong phòng nghỉ?

Nhưng mà nói thật, mới vừa rồi anh đúng là có tâm tư như vậy!

Nếu không phải là cô liên tục trốn tránh, thì đoán chừng cô đã áp chế cô ở dưới thân rồi. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Nhưng mà nhìn bộ dạng bài xích này của cô, anh cảm giác đúng là mình cần phải thu liễm lại một chút. Nếu như anh cứ khiến cho cô nhóc này của anh bị sợ hãi như vậy thì cũng không hay.

Hơn nữa, hôm nay chính là ngày chuẩn bị cuối cùng cho cuộc đấu thầu. Kiều Trác Phàm muốn trước đó cần phải làm ra được bản kế hoạch khác đạt tiêu chuẩn và thật hài lòng. Vì muốn để cho người đã bán đứng tập đoàn Đế Phàm kia biết rốt cục tập thể Đế Phàm bọn họ là những người như thế nào. Và còn muốn dẹp loạn những người liên tục cường điệu lên đòi kết quả của cuộc điều tra. Cuối cùng Kiều Trác Phàm càng muốn bắt được người đã bôi nhọ Tiếu Bảo Bối ở phía sau màn này, người đã tốn công tốn sức kéo toàn bộ người của tập đoàn Đế Phàm xuống nước!

Nghĩ tới còn có một đống lớn việc cần phải làm, Kiều Trác Phàm chỉ có thể thở dài, sau đó chỉ chỉ vào gò má của mình nói với Tiếu Bảo Bối: “Hôn một cái, anh sẽ đi họp ngay bây giờ, buổi tối sẽ dẫn em đi ăn tôm hùm!”

“Thật?” Cũng không phải là Tiếu Bảo Bối nghi ngờ chuyện Kiều Trác Phàm có mang cô đi ăn tôm hùm hay không.

Đối với Kiều Trác Phàm mà nói, tôm hùm căn bản không đáng mấy đồng tiền.

Cô chần chừ là chuyện Kiều Trác Phàm nói cô hôn lên gò má của anh.

Nên biết mỗi lần người đàn ông này nói cô hôn lên má anh, cuối cùng cũng anh sẽ hôn lên cái miệng nhỏ của cô.

Nếu như anh vẫn còn làm như vậy nữa thì cô mới không cần!

“Thật!” Kiều Trác Phàm gật đầu một cái. Nhưng mà chẳng qua là anh trả lời chuyện đưa Tiếu Bảo Bối đi ăn tôm hùm mà thôi.

Mà sau đó Tiếu Bảo Bối lập tức nhào lên mặt của Kiều Trác Phàm hôn một cái.

Nào ngờ Kiều Trác Phàm còn nhanh hơn cô một bước, lại một lần nữa bắt lấy cái miệng nhỏ của cô.

Lúc Tiếu Bảo Bối phát hiện ra có chút không thích hợp, định rút lui thì đã không còn kịp nữa rồi.

Kiều Trác Phàm lập tức quấn chặt lấy cái miệng của cô  ...

Tiếu Bảo Bối đấm mấy cái lên trên ngực của anh, nhưng mà cũng không khiến cho anh buông ra... 

Sau khi kết thúc một nụ hôn, Kiều Trác Phàm cười thỏa mãn sau khi gặm cắn cái miệng của Tiếu Bảo Bối sắp đỏ lên liền mang theo văn kiện đi ra khỏi phòng làm việc.

Mà Tiếu Bảo Bối thì ngồi ở trên ghế sofa xoa xoa cái miệng nhỏ bị hôn tới mức có hơi đau chút của mình. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Hừ hừ...

Kiều Trác Phàm là đồ xấu xa!

Lần nào cũng lừa cô hôn lên trên má, sau đó đều hôn lên miệng của cô.

Trò này, anh đã lừa gạt cô rất nhiều lần.

Vì sao cô còn không biết rút kinh nghiệm?

Tiếu Bảo Bối tức giận nghiến răng nghiến lợi vì bị Kiều Trác Phàm lừa gạt, đồng thời cô còn đang suy nghĩ xem lần sau làm sao để có thể đối phó được với người đàn ông xấu xa này!

Lúc nghĩ tới cái gì đó, tròng mắt của Tiếu Bảo Bối đảo đi đảo lại vài vòng.

Sau đó trên khuôn mặt của cô thoáng hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Có rồi!

Nắm tay lại thành nắm đấm nhỏ, lần sau cô tuyệt đối sẽ khiến cho Kiều Trác Phàm biết tay!

Hừ hừ... 

- - Đường phân cách - -  di@en*dyan(lee^qu.donnn).

Lúc Kiều Trác Phàm đang ở trong phòng họp của tập đoàn Đế Phàm, bận rộn lên kế hoạch cho cuộc đấu thầu ngày mai, Tiếu Bảo Bối ở bên kia đang suy nghĩ làm như thế nào để đối phó với Kiều Trác Phàm lúc hôn thì ở bên ngoài tập đoàn Đế Phàm có một người phụ nữ đang ngồi ở bên trong chiếc xe hơi.

Mà phía trước của cô ta, còn có một người tài xế.

“Tiểu thư, là nơi này sao?”

“Đúng vậy, chính là chỗ này! Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người này vẫn còn chưa tới?”

Phạm Manh Manh đang nghịch nghịch mấy sợi tóc thẳng của mình, ánh mắt liên tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Thời gian này, đã sớm qua thời gian hẹn gặp mà!

Tại sao người này vẫn chưa chịu xuất hiện?

Phạm Manh Manh tỏ ra có chút không kiên nhẫn, hai tay của cô ta bắt đầu túm chặt lấy cái túi xách hàng hiệu.

“Chắc là do kẹt xe! Đây là trung tâm thành phố, chuyện kẹt xe là chuyện xảy ra thường xuyên!"

Nhưng mà câu nói này cũng không biết đã chọc tới Phạm Manh Manh ở chỗ nào, đột nhiên cô ta mở miệng quát lớn: “Tôi có hỏi anh sao? Thật là!”

Sau khi nói lời này, tài xế thành thật ngậm miệng lại.

Cũng đúng vào lúc đó, Phạm Manh Manh tháy được ở bên đường đối diện có người xuống từ xe taxi, vội vội vàng vàng đi tới.

“Chính là anh ta.” Phạm Manh Manh hạ cửa kính xe xuống, ngoắc ngoắc người ở đối diện đường. Người nọ nhanh chóng phát hiện ra cô ta, rồi vội vàng chạy về phía bên này.

Người kia khoảng chừng bốn mươi tuổi, gương mặt hình chữ quốc, nhìn có bộ dạng hết sức trung thành.  di@en*dyan(lee^qu.donnn).

Chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy gương mặt của người này, Phạm Manh Manh đều cảm thấy người này cực kỳ dối trá.

Người này nhanh chóng chui vào trong xe.

Cho tới giờ phút này, anh ta mới lấy khăn giấy ra để lau mồi hôi trên trán mình.

“Bây giờ đã qua giờ hẹn bao lâu rồi?” Phạm Manh Manh vừa mở miệng ra thì đã oán hận.

“Thật sự xin lỗi, hôm nay lượng người đi lại đông quá. Nhưng mà lúc này mới trễ có mười phút...” Người kia dường như đang muốn giải thích cái gì đó.

Nhưng mà anh ta còn chưa nói dứt câu, Phạm Manh Manh đã cắt đứt lời muốn nói của anh ta: “Được rồi, tôi không muốn biết người ta đi lại đông như thế nào.” Dù sao thì gặp bây giờ xong, Phạm Manh Manh cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy anh ta nữa.

Người kia nghe thấy giọng điệu này của Phạm Manh Manh, có chút mất hứng.

“Chuyện tôi dặn anh, đã xử lý như thế nào?” Phạm Manh Manh căn bản không để ý tới tâm tình của người kia, tiện đà nói.

“Chuyện cô dặn, tôi đều đã làm xong!” Người kia mặc dù có chút bất mãn với thái độ của Phạm Manh Manh, nhưng mà người với tiền thì không so được.

Có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, lời này vẫn có đạo lý riêng của nó!

“Vậy anh có nói cho bọn họ nghe là Tiếu Bảo Bối đã làm những chuyện này không?”

Có lẽ Phạm Manh Manh xem thường anh ta, lúc này cô ta ngồi ở bên cạnh vừa nói chuyện với anh ta vừa móc cái gương nhỏ ra, bắt đầu dặm lại phấn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

“Có. Nghe nói là những người ở bên kia đã biết những chuyện này!”

Lúc người kia nói những lời này, cẩn thận đánh giá Phạm Manh Manh một cái, giống như đang đợi cái gì.

Nhưng mà Phạm Manh Manh hình như không nhìn thấy được ánh mắt của anh ta, mà vẫn tập trung lo trang điểm.

Mà lúc này cô ta cũng đang cười đắc ý ở trong lòng.

Theo ý của cô ta, Kiều Trác Phàm thích người phụ nữ tên là Tiếu Bảo Bối kia, thực ra chỉ là vui vẻ nhất thời thôi.

Đương nhiên cho dù không phải là vui vẻ nhất thời cũng không sao. Dựa theo hiểu biết của Phạm Manh Manh đối với Kiều Trác Phàm, anh sẽ không thể chấp nhận được chuyện ở bên cạnh anh có một người có thể phản bội anh bất cứ lúc nào.

Mà với vết nhơ này của Tiếu Bảo Bối, thì Kiều Trác Phàm đá văng cô cũng là chuyện sớm muộn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Còn điều mà Phạm Manh Manh cô muốn làm bây giờ, chính là ăn mặc thật xinh đẹp để thưởng thức bộ dạng đáng thương của Tiếu Bảo Bối, hơn nữa lại giả vờ đáng thương trước mặt của Kiều Trác Phàm, lặng lẽ nói xấu Tiếu Bảo Bối vài lời là được!

Theo như lời của người đàn ông này, bây giờ người của Đế Phàm đã biết được Tiếu Bảo Bối chính là người bán đứng bọn họ, vậy thì Kiều Trác Phàm nhất định cũng đã biết.

Mà thời gian này, chính là lúc mà Kiều Trác Phàm xử lý Tiếu Bảo Bối... 

Lúc này Phạm Manh Manh đang định chạy tới, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để xem kịch vui.

Nhìn lại cách ăn mặc xong, Phạm Manh Manh lại vuốt vuốt mái tóc của mình, định bước xuống xe.

Mà đúng vào lúc này, người đàn ông ở sau lưng lại gọi cô ta: “Chuyện đó... Cô đã đồng ý với tôi chuyện...”     

Thực ra chính là chuyện tiền bạc.

Phạm Manh Manh kêu anh ta đi làm chuyện này, đã hứa là sẽ đưa một trăm vạn.

Trong đó năm mươi vạn cô ta đã đưa cho anh ta lúc kêu anh ta mang bản thiết kế kia trở về rồi, còn năm mươi vạn còn lại nói là muốn chờ anh ta ‘vô tình’ nói ra với người của Đế Phàm là Tiếu Bảo Bối chính là người bán đứng bọn họ, thì mới đưa cho anh ta.

Bây giờ anh ta đã xử lý xong xuôi.

Theo như lẽ thường thì số tiền kia cũng là do anh ta lao động mà có được, cho nên phải chui vào túi của anh ta mới đúng chứ!

“Biết rồi, đợi chút nữa tôi sẽ gửi vào tài khoản của anh!” Phạm Manh Manh nghe được ý của người đàn ông ở phía sau, nên lộ ra vẻ mặt khinh thường.

“Cám ơn...” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Người đàn ông nghe được câu trả lời hài lòng, lập tức nở nụ cười.

Một trăm vạn!

Không ngờ có thể dễ dàng ăn cắp thiết kế của Đế Phàm, khiến cho những nội bộ tầng trên của công ty mình đã tán thưởng mình, nói là sau khi cuộc đấu thầu cạnh tranh thành công thì sẽ thăng chức cho mình, hơn nữa bây giờ mình chỉ tùy tiện nói hai câu lại có thể kiếm được một trăm vạn!

Số tiền này còn nhiều hơn lương làm việc nhiều năm cộng lại!

Được rồi, bây giờ người này đã bị lợi ích che mờ đôi mắt.

Nhưng mà anh ta lại không biết rằng, chuyện này nếu như bị vạch trần ra, không những anh ta mất đi công việc, mà sau này còn không có người nào dám thuê anh ta làm việc nữa!

- - Đường phân cách - -

Sau khi Phạm Manh Manh đuổi người đàn ông kia đi xong, thì đi đôi giày cao gót tiến vào tập đoàn Đế Phàm.

Bởi vì đã có kinh nghiệm một lần đi cùng Tiếu Bảo Bối vào cầu thang, ch nên bây giờ cô ta cũng đã có chút hiểu biết đối với cấu trúc của tập đoàn đế Phàm.

Nhân lúc mấy người ở quầy tiếp tân đều bận rộn, cô ta lặng lẽ đi về phía cầu thang.

Từ chỗ này đi lên ba tầng lầu xong, thì cô ta có thể thuận lợi đi vào thang máy. Hơn nữa khi mấy người kia đang làm việc thì lặng lẽ đi tới phòng làm việc của Kiều Trác Phàm.

Nghĩ tới bây giờ Kiều Trác Phàm đã biết được Tiếu Bảo Bối là người phản bội, chỉ sợ là anh vẫn còn đang trong trạng thái đau khổ. Mà bây giờ cô dịu dàng an ủi nhất định có thể khiến cho người đàn ông này đáp lại.

Chỉ nghĩ tới điều này, khóe miệng của Phạm Manh Manh không nhịn được mà nhếch lên cao. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Đối diện với nụ cười đắc ý của mình phản chiếc từ tấm thép thang máy, Phạm Manh Manh nghĩ: Tiếu Bảo Bối, cô mãi mãi không phải là đối thủ của tôi! Nhìn xem tôi chỉ mới ra có mấy chiêu, thì cô đã không giữ được cái mạng nhỏ của mình rồi! Kiều Trác Phàm, nhất định sẽ là của tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.