Lúc này Nhạc Dương cũng chỉ cười cười, chưa trả lời. Giống như vấn đề mà cô hỏi vừa rồi, thực chất chỉ là một câu hỏi lúc cô cao hứng nhất thời.
Sau đó hai người cũng không bận tâm tới vấn đề này nữa.
Buổi trưa này, Diệp Tử Hi cũng không làm chuyện gì cả.
Cứ ngây người ra ngồi bên cạnh Nhạc Dương cả buổi chiều để cảm nhận sự bình yên của đồng ruộng.
Cho tới khi hoàng hôn buông xuống, lúc hai người sắp quay lại thành phố nhộn nhịp, đột nhiên Nhạc Dương mới nói: “Diệp Tử Hi, chỗ này đẹp quá!”
“Nếu như em thích, sau này anh sẽ dẫn em đi thường xuyên!” Lời nói này của Diệp Tử Hi cũng không phải là giả.
Ban đầu khi anh ta và Nhạc Dương lên giường, thì không hề có chút quan tâm tới cảm nhận của cô.
Nhưng bây giờ, anh ta phát hiện ra khi ở bên cạnh Nhạc Dương anh ta không còn giống như trước nữa.
Mà dần dần, những thứ này hình như đã có chút thay đổi tình cảm của anh ta đối với Nhạc Dương.
Nhất là vào lúc xế chiều hôm nay lúc nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Dương đối mặt với cánh đồng, thậm chí anh ta hy vọng mình vĩnh viễn có thể được nhìn thấy vẻ mặt này...
Đương nhiên, điều này cũng khiến cho bản thân Diệp Tử Hi giật mình.
Thực ra, ngay từ lúc bắt đầu ở cùng một chỗ với Nhạc Dương, anh ta căn bản không có dự định kết hôn.
Gia đình anh ta, vị trí hiện tại của anh ta, khiến cho anh ta căn bản không được tự do lựa chọn hôn nhân của mình.
Nhất là cho tới bây giờ anh ta vẫn không có dũng khí ở trước những đám bạn gọi là công tử ca của mình, hào phóng giới thiệu Nhạc Dương là người phụ nữ của mình... dfien ddn lie qiu doon
Bởi vậy, anh ta thật sự có thể đi tới cuối cùng với Nhạc Dương sao?
Không thể nghi ngờ, điều này Diệp Tử Hi cũng không thể có câu trả lời cho mình rồi...
- - Đường phân cách - -
“Cục cưng, đêm nay...”
Về đến nhà Kiều Trác Phàm nhìn thấy Tiếu Bảo Bối thay ra bộ quần áo ngủ bằng vải bông, trong đầu liền ngứa ngáy.
Kể từ khi Tiếu Bảo Bối bị đụng đầu, đòi hỏi của anh rõ ràng đã giảm rất nhiều.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Kiều Trác Phàm không có nhu cầu.
Kiều Trác Phàm anh đang là thanh niên trai tráng, làm sao có thể không có yêu cầu đối với lĩnh vực này? Chỉ cần thân thể của Tiếu Bảo Bối khỏe lại, làm ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đi ra từ trong phòng tắm, Kiều Trác Phàm liền bước nhanh tới phía trước, ôm cô vào trong lòng mình.
Bên này gãi gãi cổ tay thon dài của cô, bên kia thì lại cúi đầu cọ cọ vào cổ của cô, sau đó thở dài: “Cục cưng, em thơm quá.”
“Mùi thơm cũng không phải để ăn!” Tiếu Bảo Bối tránh thoát thế tấn công tầng tầng lớp lớp của cô, muốn xuống lầu.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm ở phía sau, cười có chút khiến cho sống lưng người ta lạnh lẽo.
Đối với cô mà nói, mùi thơm không phải để ăn. Nhưng đối với Kiều Trác Phàm anh mà nói, điều này cũng không nhất định.
Nhưng mà loại chuyện như vậy cũng không vội vàng được.
Anh còn phải chờ cho cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối ăn no trước, thì đêm nay mới có thể tận hứng được.
“Cục cưng, ăn nhiều một chút!”
Lúc ăn cơm tối, Kiều Trác Phàm còn tự mình gắp thức ăn cho cô.
Chỉ là mỗi khi anh nhắc nhở cô câu này, trong lòng của Tiếu Bảo Bối có chút không được tự nhiên. Vì sao cô luôn có cảm giác, hôm nay Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm cô, giống như là con chó đang nhìn chằm chằm vào cục xương bự, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài luôn. dfien ddn lie qiu doon
“Kiều Trác Phàm, tự em có tay có chân, anh cũng ăn đi!” Tiếu Bảo Bối hừ hừ.
Hôm nay Thẩm Niệm Cẩm không có nhà, nghe nói là đi tham dự yến hội gì đó cùng với Kiều Trì, nên chỉ có hai người bọn họ ở nhà.
Thực ra trước kia lúc không có Thẩm Niệm Cẩm, Tiếu Bảo Bối cũng không có gì cảm thấy không tự nhiên. Nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mà ánh mắt của Kiều Trác Phàm kia của Kiều Trác Phàm khiến cho cô không thể tập trung.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực kia của Kiều Trác Phàm, khó khăn lắm Tiếu Bảo Bối mới ăn xong bữa cơm chiều, vội vàng chủ động xin đi giết giặc: “Em đi rửa chén!”
Lời này nếu để cho cha của cô nghe được, thì có lẽ ông sẽ cho rằng ngày mai mặt trời sẽ mọc ở hướng tây.
Nên biết, Tiếu Bảo Bối vẫn là một người rất lười.
Cho dù ở nhà, cô cũng sẽ ít khi chủ động làm việc nhà.
Bây giờ, cô lại có thể tích cực chủ động như vậy, không phải là muốn nhân lúc rửa chén, trốn thoát ánh mắt như thiêu như đốt của Kiều Trác Phàm sao.
“Rửa chén? Không tồi!”
Nghe thấy Tiếu Bảo Bối chủ động xin giết giặc, trong đôi mắt đen láy của Kiều Trác Phàm xuất hiện một chút kinh ngạc. Nhưng mà sự kinh ngạc này nhanh chóng bị sự mừng rõ thay thế.
Tiếu Bảo Bối có chút buồn bực, cô chỉ muốn rửa chén thôi, Kiều Trác Phàm vui vẻ cái gì. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhưng mà đợi tới khi Tiếu Bảo Bối bưng bát đĩa đi rửa, Kiều Trác Phàm bắt đầu tự mình mặc lên cái tạp dề màu hồng đào cho cô, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được chỗ không thích hợp.
Bạn thử nghĩ xem, Kiều Trác Phàm mặc tạp dề cho cô thì mặc thôi, vì sao anh còn bắt đầu động tay động chân cởi bỏ dây lưng của cái quần ngủ cô vừa thay?
Phải biết là trên thắt lưng của cái quần ngủ này chỉ có hai cái nút áo, một khi cởi ra thì không phải quần ngủ sẽ rơi xuống sao.
“Kiều Trác Phàm, anh làm cái gì vậy?”
Tiếu Bảo Bối kháng nghị.
Nhưng mà ngại trên tay của mình còn mang bao tay rửa chén, phía trên còn có nước rửa chén, cô lo rằng nếu như mình lộn xộn sẽ khiến cho nó bắn lên người.
Mà Kiều Trác Phàm chính là ỷ vào điểm này, làm như không nghe thấy lời cô nói, tiếp tục cởi bỏ nút áo của cô.
Đương nhiên, vì không cho Tiếu Bảo Bối khẩn trương như vậy, Kiều Trác Phàm đã tính cởi toàn bộ quần ngủ của cô, hơn nữa còn muốn hai tay của mình còn nắm hai cái nút áo ở trong lòng bàn tay.
Đợi tới khi Tiếu Bảo Bối bị anh quấy nhiễu, có chút bất mãn xoay người, quơ cái tay có bao tay phản kháng, Kiều Trác Phàm giống như là đã nhìn chuẩn cơ hội, đồng thời đem hai cái nút áo đó buông ra.
Trong khoảnh khắc, chiếc quần ngủ màu hồng phấn liền rơi xuống mặt đất.
Mà trên người của Tiếu Bảo Bối chỉ còn lại chiếc tạp dề màu hồng kia.
Phát hiện này khiến cho Tiếu Bảo Bối lập tức đỏ mặt lên.
Đợi cô ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trác Phàm ở bên cạnh, nhìn thấy đáy mắt của anh lóe lên tia sáng, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được bản thân mình đã lọt vào cái bẫy mà con sói này thiết kế.
“Kiều Trác Phàm, cái đồ xấu xa này!”
Tiếu Bảo Bối bất chấp lấy hai cái bao tay ở trên tay mình ra, trực tiếp ôm lấy người.
Tạp dề dù dày như thế nào cũng không bằng quần áo.
Tiếu Bảo Bối tắm rửa xong, không muốn có quá nhiều trói buộc ở trên người. Cho nên bình thường sau khi cô tắm rửa xong, cũng chỉ mặc cái quần ngủ ở phía ngoài. Chờ tới khi thật thoải mái xong rồi, cô mới mặc những thứ kia.
Mà vừa rồi lúc Tiếu Bảo Bối bước vào phòng tắm, liền phát hiện ra hai món mà Tiếu Bảo Bối mang vào, đang được cô giấu ở trong tủ chén. Chính bởi vì điều này, khi anh nghe thấy Tiếu Bảo Bối muốn đi rửa chén, mới nghĩ ra kế hoạch tà ác như vậy.
Mà lúc này Tiếu Bảo Bối cảm thấy cái tạp dề này nhìn xuyên thấu quá, căn bản không che chắn được bất cứ vật gì. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Hơn nữa trong đôi mắt của Kiều Trác Phàm hiện lên ánh mắt lang sói, càng khiến cho cô cảm thấy cô không mặc cái gì cả.
“Em không thèm để ý tới anh nữa!” Đối mặt với Kiều Trác Phàm liên tục quan sát mình từ trên xuống dưới, Tiếu Bảo Bối vừa vội vừa giận.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên như trứng tôm chín, rối rắm không thôi.