"Bụng bệnh nhân từng bị va chạm mạnh, hơn nữa lúc trước đã có dấu hiệu sinh non, có thể không giữ được đứa bé!" Trong bệnh viện, cả người Kiều Trác Phàm đều dính vết máu, anh đứng chật vật ở cửa phòng cứu cấp, lo lắng nhìn Tiếu Bảo Bối đang được bác sĩ kiểm tra trên giường bệnh.
"Đứa bé..." Tiếu Bảo Bối mang thai?
Thật ra anh đã nghi ngờ từ trước. Mấy ngày gần đây, có lúc Tiếu Bảo Bối đứng lên liền cảm thấy choáng váng, có lúc lại chạy vào nhà vệ sinh nôn khan...
Đó đều là những dấu hiệu của việc mang thai.
Tại sao anh lại không phát hiện sớm hơn chứ? Nếu biết sớm hơn một chút, anh sẽ bảo vệ cô tốt hơn, tuyệt đối không để cô rời khỏi tầm mắt của mình một bước, khiến cô gặp phải nguy hiểm như vậy.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm càng tự trách mình hơn...
Nhưng lúc này dù anh hối hận như thế nào đều không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra.
Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm đột nhiên xoay người, vị bác sĩ đứng cạnh anh liền bị giật mình.
Khí thế của người đàn ông này thật đáng sợ. Chỉ cần anh lại gần một chút liền khiến không khí xung quanh như bị đóng băng. Đặc biệt là bây giờ đôi mắt của anh tràn đầy tơ máu càng làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác sẽ bị người đàn ông này lấy đi mạng sống bất kỳ lúc nào.
Không ai thấy rõ anh ra tay như thế nào, đột nhiên tay anh nắm lấy cổ áo vị bác sĩ kéo lên…
Hai chân bác sĩ đã cách mặt đất rất xa, ông không thể không đối diện với Kiều Trác Phàm.
"Nhất định phải cứu sống cô ấy, nếu không..."
Kiều Trác Phàm không nói hết câu nhưng từ ánh mắt của anh mọi người đều có thể nhìn ra, nếu không cứu sống được cô gái đang nằm trong phòng cấp cứu đó thì bọn họ cũng không cần phải sống trên đời này nữa. Tất nhiên bọn họ biết người đàn ông này không phải là người hiền lành gì.
Nếu cô gái ấy không thể sống thì có lẽ anh ta sẽ kéo mọi người xuống địa ngục theo mất.
"Khụ khụ... Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..."
Bởi vì cổ áo bị siết chặt nên lời nói của vị bác sĩ có chút đứt đoạn.
Sau khi nghe được lời hứa, Kiều Trác Phàm liền thả bác sĩ xuống. Sau đó, vị bác sĩ nhanh chóng chạy mất.
Rốt cuộc Tiếu Bảo Bối cũng được cẩn thận đưa vào phòng cấp cứu...
Lúc Nhạc Dương theo A Vĩ tới thì chứng kiến được cảnh Kiều Trác Phàm đang đứng cô đơn một mình trên hành lang âm u ngoài phòng cấp cứu. Anh đứng đưa lưng về phía bọn họ.
Kiều Trác Phàm rất cao nên ánh sáng của ngọn đèn chỉ chiếu đến phía trước anh. Phần lớn ánh sáng giống như đột nhiên bị hút vào.
Dường như nhận thấy có ánh mắt ai đang nhìn ở sau lưng, Kiều Trác Phàm xoay người lại. A Vĩ đi sau Nhạc Dương nên lúc này Nhạc Dương trực tiếp đối mặt với Kiều Trác Phàm...
Nhìn đôi mắt đầy tia máu của anh, Nhạc Dương không tự chủ được mà rụt cổ một cái.
Thật ra lúc tới đây, thấy Kiều Trác Phàm đứng cô đơn một người ở trong hành lang, cô liền biết tình huống bây giờ của Tiếu Bảo Bối chắc hẳn là không được tốt, cô đã chuẩn bị tâm lý để Kiều Trác Phàm xử lý.
Nhưng sau khi đến nơi, thấy ánh mắt đáng sợ của anh, Nhạc Dương vẫn rất sợ hãi...
Nhưng chính cô đã gây ra chuyện này. Nếu không phải tại cô, Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy...
Nghĩ tới đây, Nhạc Dương liền chủ động tiến lên xin lỗi, thuận tiện an ủi Kiều Trác Phàm một chút và hy vọng có thể hỏi thăm tin tức của Tiếu Bảo Bối từ anh.
Côg vừa bước tới, Kiều Trác Phàm liền có động tĩnh.
"Tôi cảnh cáo cô... hiện tại nếu sống thì đừng đến đây!" Không biết vì bệnh viện vốn lạnh lẽo hay do Kiều Trác Phàm mà nhiệt độ xung quanh như bị giảm xuống một cách nhanh chóng... Lúc này, mỗi người đều có thể cảm thấy lạnh sống lưng. Nhất là Nhạc Dương, bị ánh mắt lạnh lùng của Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm làm cô có cảm giác hai chân mình giống như đang đeo chì, không thể nào nhúc nhích được…
Rõ ràng Kiều Trác Phàm đang rất tức giận.
"Kiều Trác Phàm, tôi thật sự không phải cố ý. Tôi..." Tiếu Bảo Bối đang nằm ở bên trong, chẳng lẽ trong lòng Nhạc Dương cô cảm thấy tốt sao? Cô cũng không dễ chịu gì cho nên mới muốn cùng anh ở lại đây chăm sóc cho Tiếu Bảo Bối.
"Tôi mặc kệ cô cố ý hay không cố ý, bây giờ tôi không muốn gặp cô. Nếu cô không muốn chết thì tránh tôi càng xa càng tốt." Kiều Trác Phàm không chờ Nhạc Dương nói hết, vừa nghe tiếng cô liền ngăn lại.
Nếu Nhạc Dương không phải là người bạn thân nhất của Tiếu Bảo Bối, lo lắng nếu Tiếu Bảo Bối tỉnh lại thấy cô ấy xảy ra chuyện gì sẽ khóc lóc, buồn rầu thì Kiều Trác Phàm đã sớm bóp chết cô ấy rồi.
Tình huống này đối với anh mà nói đã là dung túng nhất rồi.
Nhạc Dương vẫn còn chưa từ bỏ ý định. Dù sao lần này Tiếu Bảo Bối gặp chuyện không may cũng là tại cô mà ra. Giống như Tiêu Sơn đã nói, nếu không phải do cô uống rượu say, Tiếu Bảo Bối cho rằng bọn họ là nhân viên phục vụ đến giúp cô đưa Nhạc Dương trở về phòng thì có lẽ bọn họ không có cách nào bắt cô và Tiếu Bảo Bối đi.
Cô muốn tiến lên nói rõ với Kiều Trác Phàm nhưng khi cô vừa mới bước một bước, A Vĩ đột nhiên kéo cô lại.
"Đừng bước tới nữa. Nếu là trước đây, có thể Kiều Thiếu sẽ giết cô thật đó!!" A Vĩ nói một cách khẳng định.
Anh đi theo Kiều Trác Phàm nhiều năm như vậy làm sao có thể không nhận ra lúc này Kiều Trác Phàm đang rất tức giận chứ?
Nếu không phải vì Tiếu Bảo Bối thì chắc hẳn bây giờ Nhạc Dương đã bị Kiều Thiếu chặt làm trăm mảnh rồi.
"Nhưng..." Nhạc Dương còn muốn nói gì đó nhưng A Vĩ thấy ánh mắt Kiều Trác Phàm nhìn cô càng thêm âm u, giống như con báo săn đang chuẩn bị bộc phát sức mạnh. A Vĩ vừa nhìn đã cảm thấy Kiều Thiếu định ra tay cho nên anh lập tức quyết định kéo Nhạc Dương đi.
Mặc dù thân hình Nhạc Dương gấp hai, ba lần so với các cô gái khác nhưng sức khỏe của A Vĩ cũng không thể khinh thường. Anh nhanh chóng kéo Nhạc Dương đang đứng trước mặt Kiều Trác Phàm đi.
"Thật sự không thể để tôi đi vào sao? Nếu không, cho tôi ở lại chỗ này thôi có được không?"
Bị A Vĩ lôi ra ngoài bệnh viện, chuẩn bị đưa cô lên xe nhưng Nhạc Dương vẫn ôm chặt cửa xe, sống chết không chịu buông tay.
"Cô Nhạc, thật ra ở đây trông chừng cũng không phải là biện pháp. Kiều Thiếu nói không muốn gặp lại cô, cô cảm thấy mình còn có thể đi vào sao?" A Vĩ thấy Nhạc Dương vẫn chưa từ bỏ ý định chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
"Tôi biết bây giờ không thể gặp Tiếu Bảo Bối nhưng tôi chờ ở đây cũng không được sao? Anh cho rằng tôi rất muốn Tiếu Bảo Bối gặp chuyện như vậy ư?"