Không phải cô không hiểu chuyện tình nam nữ. Chỉ là Tiếu Bảo Bối không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế sẽ yêu Kiều Trác Phàm. Hơn nữa dường như tình cảm càng sâu đậm hơn so với Quý Xuyên trước đây...
Ngày mà đứa bé không còn, Kiều Trị đã nói cô không thể tiếp tục làm con rùa rụt cổ được. Nếu không, một ngày nào đó cô nhất định sẽ mất đi Kiều Trác Phàm.
Cô không biết liệu mình có thể chịu nổi kết quả đó không, cho nên lúc này cô không dũng cảm thì ai có thể dũng cảm thay cô?
"Được, tất cả đều nghe theo em!" Hiện tại việc quan trọng nhất là cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, bồi dưỡng sức khỏe.
Bị Kiều Trác Phàm ôm vào ngực, Tiếu Bảo Bối không giãy giụa mà chỉ mở mắt thật to nhìn chằm chằm anh, cố gắng muốn nhìn xem câu trả lời của anh có chân thật không.
"Thật sự đều nghe theo em?"
"Đương nhiên rồi!" Kiều Trác Phàm rất gian xảo mà đồng ý, ít nhất là lúc này anh thật sự cho rằng như vậy.
"Vậy ngày mai em muốn đi làm!" Cô phải ở bên canh chừng anh mới được! Nếu không ai dám chắc Mã Viện Viện có đến tiếp hay không? Dù không phải Mã Viện Viện thì cũng sẽ có những người phụ nữ như cô ta xuất hiện...Nghĩ đến đây Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy nguy cơ ở khắp nơi, không thể không canh chừng Kiều Trác Phàm cho tốt.
"Đi làm? Nhưng bây giờ cơ thể em vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh!" Kiều Thiếu vốn đã đồng ý với Tiếu Bảo Bối, bây giờ nghe cô nói vậy liền nhíu mày.
"Cái gì mà vẫn chưa hoàn toàn khỏe chứ? Người ta đã khỏe lắm rồi! Anh xem bây giờ em khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn đến dường nào?" Nói đến đây, Tiếu Bảo Bối còn giơ chân múa tay khiến Kiều Trác Phàm giật mình, vội vàng ngăn cô lại.
Bây giờ nhìn cô đúng là không có vấn đề gì, nhưng khuôn mặt mà anh vất vả chăm sóc lắm mới đầy đặn một chút giờ đã gầy đến mức nào rồi. Mỗi tối chạm vào má cô, Kiều Trác Phàm đều đau lòng không thôi...
Thật sự có thể để cô đi làm? Kiều Thiếu không dám khẳng định.
Suy nghĩ hồi lâu, anh nói với cô: "Chuyện này, hay là từ từ rồi bàn tiếp có được không?"
"Không phải mới vừa rồi anh nói mọi việc đều nghe theo em sao?" Tiếu Bảo Bối bất mãn.
Kiều Trác Phàm nghe cô phản bác liền cảm thấy đau đầu, lông mày nhíu lại.
"Chuyện đó với sức khỏe của em là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!" Đột nhiên Kiều Trác Phàm ý thức được, vừa rồi anh đã tự đào hố chôn mình.
"Kiều Trác Phàm..." Tiếu Bảo Bối nghe được câu trả lời của anh lập tức lộ ra đôi mắt nhỏ ai oán.
Lần này, Kiều Thiếu gặp phải vấn đề nan giải rồi.
Vất vả lắm mới dỗ được cô chuyện lúc sáng, bây giờ chẳng lẽ lại khiến cô tức giận nữa hay sao?
"Được rồi, anh đâu có nói là không thể! Anh chỉ cảm thấy chuyện này hãy để Kiều Trị xem xét một chút rồi hãy quyết định!"
"Chỉ cần Kiều Trị nói em có thể đi làm thì em có thể đi làm sao?" Tiếu Bảo Bối rất hưng phấn.
Nằm ở nhà mấy ngày khiến cô có cảm giác toàn thân đều không có chút sức lực nào. Nếu không phải là quá mức nhàm chán thì hôm nay cô cũng sẽ không nghe lời Kiều Trác Phàm mà đi ra ngoài!
"Ừm!" Kiều Thiếu trả lời một cách khẳng định.
Tiếu Bảo Bối vui đến mức đứng tại chỗ nhún vài vòng, sau đó còn nhảy lên ôm hôn mặt anh một cái thật kêu: " y da, Kiều Trác Phàm, anh thật tốt!"
Sau khi hôn Kiều Trác Phàm xong, Tiếu Bảo Bối từ trên người anh nhảy xuống, đến bên ghế sofa kiểm tra lại túi hồ ly. Đã vài ngày không sử dụng túi, cô phải kiểm tra một chút xem đồ bên trong có còn đầy đủ hay không.
Khi Tiếu Bảo Bối làm những việc này, cô không hề biết có một người đàn ông luôn quan tâm, chú ý đến cô...
Bảo Bảo, chỉ cần em luôn vui vẻ, khỏe mạnh, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Dù cả đời không thể có con cũng không sao. Chỉ vì em là Tiếu Bảo Bối...