Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 160-3: Tiểu Chủ tuyển chồng VS Chúng ta đi xem trò hay! 3



Editor: Mèo (meoancamam)

Tô Tiểu Nữu đột nhiên kéo tay cô...

Nhìn tay Tô Tiểu Nữu, Lăng Công Chúa bỗng có chút sững sờ.

Trong trí nhớ, "mẫu thân" của cô vẫn luôn đi trên con đường hành đạo của hủ nữ không thể tự thoát ra được. Từ khi cô có trí nhớ, cô cũng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang khi Tô Tiểu Nữu mặc áo khoác trắng bên ngoài như vậy!

Mà hôm nay, thế nhưng Tô Tiểu Nữu lại nói những lời thấm thía như vậy, khiến cho trong lòng Lăng Công Cháu trở nên mềm nhũn.

Cuối cùng, cô đồng ý.

Nhưng Lăng Công Chúa đồng ý với Tô Tiểu Nữu lúc này cũng không biết tin tức này truyền đến trong tai người khác lại kích thích ngàn đợt sóng ngầm.

- - đường phân cách - -

"Tên nhóc thối, đã mấy ngày không về ăn cơm rồi hả! Còn không mau ngồi xuống..." Ngoài cửa đại trạch Đàm gia truyền đến tiếng động cơ xe, Cố Niệm Hề nhìn ra ngoài liền thấy Đàm Duật bước xuống từ trên xe, đi nhanh vào trong phòng.

Gần đây trong khoảng thời gian này, cũng không biết rốt cuộc thằng nhóc này đang bận rộn cái gì mà thường xuyên không thấy bóng người.

Mấy ngày trôi qua rồi, đến Cô Niệm Hề đường đường là mẹ anh mà số lần nhìn thấy anh đã ít lại càng ít.

"Mẹ, con không đói bụng!" Đàm Duật vừa vào cửa, đám chó mèo anh nuôi trong nhà liền vây quanh anh xoay qua xoay lại. Có hai con shepherd (*) còn trực tiếp lùi về sau rồi nhổm lên bám hai chân trước lên vai anh.

(*) chó shepherd: chó chăn cừu.

Được rồi, vài ngày không về nhà đám nhóc này cũng nhớ anh rồi.

Sau khi Duật Tiểu Gia lần lượt chào hỏi với đám nhóc này xong liền nói với Cố Niệm Hề.

"Cái gì mà không đói bụng? Con xem gần đây mình đã thành dáng vẻ gì rồi?" Đối với một người mẹ mà nói, không quan trọng con mình đã lớn được bao nhiêu, chúng đều sẽ luôn là đứa nhỏ của mình. Chỉ cần nhìn cằm Đàm Duật gần đây rõ ràng nhọn đi rất nhiều, Cố Niệm Hề liền đau lòng!

"Mẹ, con thật sự không có chuyện gì!" Duật Tiểu Gia gần đây chỉ có chút phiền, có chút không biết làm sao.

Anh vẫn là lần đầu tiên hỏi Lăng Công Chúa chuyện có muốn ở bên nhau hay không!

Nếu vấn đề này đổi thành trước kia, anh biết Lăng Công Chúa chỉ vừa nghe được liền sẽ nhảy cẫng lên ba thước, bay thẳng đến trước mặt Duật Tiểu Gia anh mà nhào lên.

Nhưng lúc này, anh hỏi, còn đợi nhưng vẫn không đợi được đến đáp án.

Giống như ngày đó tại quán cà phê kia.

Lăng Công Chúa nghe được lời anh nói nhưng không thể hiện được bao vui vẻ, chỉ nở nụ cười không rõ ý tứ với anh.

Anh truy hỏi đáp án của cô, cô chỉ nói với anh cô cần suy nghĩ.

Sau đó, liền không còn sau đó nữa!

Từ ngày đó, điện thoại cô cũng không nhận, người cũng không gặp.

Mất mát sau lần đầu tiên tỏ tình bắt đầu sinh trưởng mọc rễ trong lòng Duật Tiểu Gia. Vì thế khoảng thời gian này, Duật Tiểu Gia liền cơm ăn không ngon, đêm ngủ không yên.

Vốn lúc đầu, anh cũng chỉ ôm suy nghĩ thử một lần với Lăng Công Chúa. Thậm chí từ đầu anh đều không nghĩ tới sẽ lâu dài.

Nhưng không biết vì sao sau khi bị bỏ qua lần này, anh lại giống như bị trúng tà. 

Mỗi ngày vừa mở mắt liền nhớ đến chuyện này, buổi tối trước khi ngủ cũng bị chuyện này làm cho tâm trạng không tốt, không cách nào đi vào giấc ngủ. Ở bên ngoài qua lại một ngày, anh cảm thấy toàn bộ đầu óc mình vẫn luôn mơ mơ hồ hồ cho nên anh định về nhà ngủ một giấc.

"Mẹ, con thật sự một chút cũng không đói, con muốn ngủ một giấc!" Duật Tiểu Gia xoa trán mình vài lần.

"Hề Hề, để thằng nhóc thối kia thích làm gì thì làm đi! Bà qua đây ăn cơm đi, thức ăn cũng sắp lạnh rồi!" Đàm Dật Trạch xuất hiện khiến cho Duật Tiểu Gia trong khoảnh khắc cho rằng ông đang muốn qua đây thay anh giải vây.

"Nhưng..."

"Không có việc gì đâu!"

Chữ không này, do dự của Cố Niệm Hề lập tức bị ông thuyết phục. Ngay sau đó Đàm Dật Trạch liền ôm lấy vợ mình đi nhanh về cổng.

Lúc này, Duật Tiểu Gia mới hoàn toàn thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng anh cũng không ngờ, Đàm Dật Trạch chỉ mới đi được vài bước lại nói: "Đúng rồi, cuối tuần này là sinh nhật Anna. Lăng Nhị có ý muốn đến lúc đó nhà chúng ta đều qua đó..."

Duật Tiểu Gia vốn định bước đến bậc cầu thang bên kia bỗng nhiên dừng lại bước chân, khi xoay người lại ngoại trừ việc hạ tầm mắt xuống người Đàm Dật Trạch, anh còn lặng lẽ dựng lên hai tai mình.

Lúc này, bản thân Duật Tiểu Gia cũng hiểu được mình không như bình thường.

Trước kia anh vốn không hề thích nghe lén!

Nhưng gần đây, chỉ cần liên quan đến chuyện của Lăng Công Chúa nhà người ta thì lỗ tai của anh luôn luôn không tự chủ được mà dựng thẳng lên.

"Chúng ta đều qua đó sao? Xem ra lần này sẽ làm vô cùng lớn?" Trước kia, sinh nhật của Lăng Công Chúa cũng không làm trận thế lớn như vậy, tối đa chỉ để mấy đứa nhỏ chơi một chỗ cùng nhau thôi.

"Ừ, nghe ý tứ của Lăng Nhị là vậy! Nghe nói, bọn họ tính sinh nhật lần này sẽ tìm cho Anna đối tượng thích hợp!'



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.