Hôm nay là chủ nhật, Kiều Trác Phàm nhìn Tiếu Bảo Bối đi qua đi lại đã mấy vòng trước mặt anh. Anh định giải quyết xong phần tài liệu trên tay thì ở bên cạnh cô nhưng cuối cùng vẫn không nhìn được nữa. Kiều Trác Phàm đặt tài liệu sang một bên, vẫy tay với cô.
"Em không sao..." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khi chui vào lồng ngực Kiều Trác Phàm, cô lại thở dài một cái, giống như có chuyện gì không vui.
"Không có gì thì sao lại thở dài? Ngoan, nói cho anh biết?"
Kiều Trác Phàm nói xong, cúi đầu hôn trán cô một cái.
Lời nói, hành động dịu dàng như vậy, anh không tin Tiếu Bảo Bối không cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô.
"Kiều Trác Phàm, em không thể gọi được cho Nhạc Dương, em rất lo lắng, không biết cậu ấy thế nào..."
Bình thường thì Tiếu Bảo Bối không lo lắng như vậy nhưng đây lại là thời điểm Nhạc Dương chia tay Diệp Tử Hi.
Có thể người bình thường sẽ cảm thấy chia tay không có gì ghê gớm lắm, cùng lắm là thay đổi bản thân, trở nên xinh đẹp hơn rồi tìm một người mới thích hợp là được.
Nhưng Diệp Tử Hi đối với Nhạc Dương không giống như vậy.
Chỉ có Tiếu Bảo Bối tận mắt nhìn Nhạc Dương vì Diệp Tử Hi lãng phí nhiều năm thanh xuân mới biết Diệp Tử Hi là toàn bộ thế giới đối với Nhạc Dương. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Nhạc Dương chỉ vây quanh một mình Diệp Tử Hi.
Hiện tại, bọn họ chia tay. Mặc dù ngoài miệng Nhạc Dương nói không sao nhưng thật ra trong lòng cô làm sao có thể đặt xuống đoạn tình cảm này nhanh như vậy?
Đó chính là thế giới của cô, sao có thể nói buông liền buông?
Không bỏ được!
Nếu như có thể buông xuống giống như lời nói thì Nhạc Dương đã không lãng phí nhiều năm ở bên Diệp Tử Hi như vậy có phải hay không?
"Yên tâm đi, lát nữa anh nói A Vĩ đi tìm cô ấy." Kiều Trác Phàm nghe thấy cái tên "Nhạc Dương", đôi mắt liền tối sầm lại.
Từ việc Nhạc Dương không biết cân nhắc, hại Tiếu Bảo Bối gặp nguy hiểm, dẫn đến sinh non, Kiều Trác Phàm đã nhận định người này không có tư cách tiếp tục đến gần Tiếu Bảo Bối.
Mấy ngày nay, không phải anh không nhìn thấy Tiếu Bảo Bối mỗi ngày đều cầm điện thoại di động, tinh thần bất ổn không yên. Anh biết thật ra Tiếu Bảo Bối vẫn luôn tìm cách liên lạc với Nhạc Dương.
Anh không chủ động đề cập tới vì anh lo lắng Tiếu Bảo Bối muốn đi tìm cô ấy.
Nói Kiều Trác Phàm anh hẹp hòi bá đạo cũng được, anh thật sự không hy vọng Tiếu Bảo Bối bị bất kỳ tổn thương gì.
Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng than thở Tiếu Bảo Bối, anh có chút không nỡ.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nhượng bộ một bước.
"Kiều Trác Phàm, em tự mình đi là được rồi, không cần làm phiền anh Vĩ..." Tiếu Bảo Bối mới vừa mở miệng liền bắt gặp ánh mắt không vui của Kiều Trác Phàm.
Lập tức, Tiếu Bảo Bối sửng sốt một chút.
Cô không có làm gì sai chuyện gì chứ? Tại sao tốc độ thay đổi sắc mặt của người đàn ông này còn nhanh hơn so lật sách vậy?
"Cái đó..." Tiếu Bảo Bối vội vàng suy nghĩ lại xem trong những lời vừa rồi đâu là nguyên nhân khiến Kiều Đại thiếu tức giận.
"Kiều Trác Phàm, anh A Vĩ lớn hơn em, em gọi bằng anh là đúng mà!"
Tìm tới tìm lui, cũng chỉ có việc cô gọi A Vĩ bằng anh là có thể làm Kiều Trác Phàm tức giận.
"Vậy anh cũng lớn hơn em, tại sao anh rất ít khi nghe em gọi như vậy?" Nhìn bộ dạng cô vươn tay ra quấn lấy cánh tay hắn, Kiều Trác Phàm lập tức nhíu mày nhìn.
Thật ra anh vẫn có chút để ý chuyện này. Tại sao A Vĩ cái gì đều không cần làm, Tiếu Bảo Bối liền một câu gọi anh, hai câu gọi anh. Còn Kiều Trác Phàm anh dõi theo cô mười năm, lại chỉ đổi được cách xưng hô cả họ lẫn tên?
"Người ta đối với anh có chút xấu hổ mà..." Vào lúc này, Tiếu Bảo Bối không ngại bày ra dáng vẻ lấy lòng. Cô vừa ôm cánh tay Kiều Trác Phàm, vừa cọ đầu vào lồng ngực anh. Vì vậy, dù Kiều Trác Phàm muốn đẩy cô ra cũng có chút khó khăn.
Nhìn nét mặt Kiều Trác Phàm thoáng nhu hòa một chút, cô lại vội vàng nói: "Kiều Trác Phàm, anh không cần so đo với người ta mà..."
Với tình hình này, Kiều Trác Phàm còn có thể so đo với cô sao?
Nhìn cái đầu nhỏ trong ngực mình, Kiều Trác Phàm thấy lồng ngực của mình bị cảm giác ngọt ngào xâm chiếm toàn bộ rồi.
"Muốn anh không so đo với em cũng được, hôn anh một cái!" Kiều Trác Phàm chỉ gò má của mình...
"Vậy chúng ta đã giao kèo rồi nhé, hôn một cái thì anh sẽ không tức giận nữa." Tốt nhất là còn có thể để cô đi tìm Nhạc Dương.
Tiếu Bảo Bối chính là vì mục đích này mà hướng tới, định đặt một nụ hôn lên má Kiều Trác Phàm.
Nhưng Kiều Trác Phàm lại rất xấu xa, khi môi cô chưa kịp chạm đến gò má thì anh bỗng nhiên nghiêng đầu. Do đó, môi cô liền chạm vào môi của anh mà không phải là gò má.
Việc này khiến Tiếu Bảo Bối lập tức rút lui lại nhưng bàn tay Kiều Trác Phàm lại giữ chặt ót cô, chặt đứt đường lui của Tiếu Bảo Bối. Cô không thể chạy thoát, chỉ có thể mặc cho anh hôn.
Sau khi thỏa mãn anh mới lưu luyến rời khỏi cánh môi của Tiếu Bảo Bối. Lúc này, gương mặt Tiếu Bảo Bối đã đỏ ửng, giống như một táo đỏ mê người. Kiều Đại gia có chút không khống chế được, bàn tay liền bắt đầu vuốt ve gương mặt cô.
"Kiều Trác Phàm, anh không còn tức giận chứ?" Dù bị hôn đến hoa mắt, choáng váng đầu nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn không quên vấn đề ban nãy.
Cô nói vậy khiến Kiều Trác Phàm không kiềm chế được lại trêu đùa cô: "Hôn bên này một cái nữa thì anh sẽ không tức giận nữa!"
Kiều Trác Phàm vừa nói vừa chỉ chỉ gương mặt bên kia của mình.
Việc này làm Tiếu Bảo Bối rất tức giận.
Vừa nãy nói hôn má một cái nhưng Kiều Trác Phàm lại chuyển thành hôn môi hại cô choáng váng đầu óc, bây giờ còn nói muốn hôn bên kia?
Cô khẳng định anh lại muốn hôn môi cô thì có. Tiếu Bảo Bối còn lâu mới bị lừa !
"Không! Nhất định là anh lại muốn gạt em, em không chơi với anh nữa!" Sau khi vừa thở hổn hển vừa nói to với Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lập tức bỏ chạy.
"..." Nhìn cách cô bỏ chạy, Kiều Trác Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ.
Xem ra lừa cô nhiều lần cũng không tốt, lần này cô đã nhanh chóng phát hiện động cơ của anh rồi...
Không thể hôn cô thêm lần nữa khiến Kiều Trác Phàm có chút tiếc nuối. Nhưng cũng may mắn là cái hôn này khiến Tiếu Bảo Bối tạm thời quên đi chuyện của Nhạc Dương...
—— tuyến phân cách ——
Một góc khác của thành phố...
Hai ngày nay, Nhạc Dương không thể tập trung làm việc gì.
Từ sau khi chia tay Diệp Tử Hi, cô không có hứng thú với việc ăn uống nữa.
Trước kia chỉ cần không ăn một bữa, bụng liền đói cồn cào. Nhưng gần đây liên tiếp vài bữa không ăn cơm cô cũng không cảm thấy đói bụng.
Điều khiến Nhạc Dương đau đầu nhất là gần đây mũi cô đặc biệt nhạy cảm.
Chỉ cần thoáng ngửi thấy mùi gì không hợp, dạ dày liền khó chịu, buồn nôn...
Đứng ở trước gương, Nhạc Dương phát hiện cô gái trong gương sao mà xa lạ quá.
Mái tóc bù xù không nói, khuôn mặt vốn là bởi vì mập mạp mà đầy đặn, sáng rủa nay lại vàng như nghệ. Đặc biệt là cặp mắt lõm sâu xuống càng làm cho Nhạc Dương có cảm giác mình giống như một cái xác không hồn.
Ở trước gương sửa sang lại một chút, cô mặc áo khoác ngoài vào, định đi ra ngoài một chuyến.
Gần đây cuộc sống của cô không tốt lắm, phần lớn thời gian đều núp ở trong căn phòng nhỏ của mình. Nếu không phải hôm nay có vụ án quan trọng muốn mở phiên toà thì cô thật sự không muốn ra ngoài chút nào.
Lúc sắp ra cửa, cô rót cho mình một ly cà phê. Cô biết bụng rỗng uống cà phê không tốt cho dạ dày nhưng bây giờ cô cần lấy lại tinh thần để ứng phó với buổi sáng hôm nay.
Thật ra Nhạc Dương đã có thói quen uống cà phê vào buổi sáng như vậy từ lâu. Trước kia mỗi khi mở phiên toà, cô đều sẽ pha một ly giống hôm nay, hương thơm nồng nặc của cà phê ngập tràn các giác quan thần kinh của mình.