Sau khi bị chửi mắng ở Mã gia, về đến Diệp gia, Diệp Tử Hi cũng không tránh khỏi trách nhiệm.
Vừa đến nhà, nghênh đón anh ta chính là tiếng quát lớn của Diệp lão gia.
Diệp gia từ bao đời mới phát triển được như ngày hôm nay, vậy mà chỉ trong một buổi sáng đã bước đến bờ vực phá sản.
Hôm nay, sau khi xảy ra chuyện ở buổi lễ đính hôn, Mã gia trực tiếp tuyên bố rút lại vốn đầu tư. Cũng bởi vì chuyện của Diệp Tử Hi và Nhạc Dương bị truyền đi mà cổ phiếu Diệp gia bị rớt giá thê thảm. Ngân hàng bên kia cũng bắt đầu có hành động...
Một loạt sự cố như vậy xảy ra không khác nào đẩy tập đoàn Diệp Thị bọn họ đến bước đường cùng. Diệp lão gia không tức giận mới là lạ...
"Con thật sự cũng không muốn như vậy..."
"Con xin lỗi..."
Không biết hôm nay Diệp Tử Hi đã nói xin lỗi bao nhiêu lần.
Nhưng người khác cũng đã chán nghe lời xin lỗi của anh ta. Hơn nữa, bây giờ nói xin lỗi thì có tác dụng gì?
Có thể khiến buổi lễ bắt đầu lại từ đầu, có thể khiến tập đoàn Diệp Thị hồi sinh không?
Không thể!
Cho nên, người Diệp gia cũng không thèm nghe lời xin lỗi của Diệp Tử Hi.
"Mày cút đi cho tao, bây giờ tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa!"
Cha Diệp Tử Hi cũng lên tiếng.
Cuối cùng, Diệp Tử Hi bước ra khỏi Diệp gia.
Từ trước đến nay, Diệp Tử Hi đều sống phụ thuộc vào Diệp gia. Anh ta không hề biết tiết kiệm làm ăn nên bây giờ cái gì cũng không có.
Bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả chìa khóa xe cũng bị tịch thu.
Ngoài bộ quần áo đang mặc thì trên người Diệp Tử Hi không còn gì đáng giá.
Lúc này, anh ta nghĩ tới Nhạc Dương, cũng nghĩ tới căn phòng hai người đã sống cùng nhau, tuy nhỏ nhưng rất ấm áp.
Khi đó, dù ở cùng nhau cả ngày nhưng bọn họ cũng không cảm thấy chán. Hơn nữa cuộc sống lúc ấy cũng rất đơn giản, mỗi ngày đều đến chợ mua một chút thức ăn, không phải anh nấu, thì Nhạc Dương sẽ nấu.
Khi đó mỗi ngày tiêu xài không nhiều nhưng cuộc sống vô cùng vui vẻ, thỏa mãn.
Nghĩ đến điều này, không biết quỷ thần xui khiến thế nào, Diệp Tử Hi đi tới căn hộ của Nhạc Dương.
Mặc dù tối qua Nhạc Dương nói cô đã đổi khóa, anh không thể vào được nhưng Diệp Tử Hi vẫn cố chấp dùng chìa khóa trước đây để mở cánh cửa kia.
Chiếc chìa khóa vẫn có thể đút vào ổ, hơn nữa vừa xoay một cái cửa liền mở ra.
Thì ra Nhạc Dương lừa anh.
Cô không hề thay khóa, cô vẫn mong anh quay về...
Chỉ là anh không hiểu lòng cô mà thôi...
Diệp Tử Hi bước vào căn phòng quen thuộc kia, đi tới phòng ngủ của bọn họ.
Nhưng khi tiến vào phòng ngủ, cảnh tượng trong phòng khiến anh sợ ngây người.
Gian phòng từng tràn ngập sự ấm áp, ngọt ngào, bây giờ mỗi nơi đều được che phủ.
Những tấm bạt màu trắng ngột ngạt như muốn tuyên bố với Diệp Tử Hi điều gì đó.
"Nhạc Dương?"
Nếu lúc nhìn thấy Nhạc Dương ở buổi lễ đính hôn anh đã có linh cảm mình sẽ mất đi cô, thì bây giờ anh vô cùng hoảng hốt, dường như anh thật sự đã đánh mất cô rồi...
Trong căn phòng trống rỗng, anh cuống quýt gọi tên cô.
"Nhạc Dương, em đang ở đâu?"
"Nhạc Dương, em mau ra đây, đừng đùa giỡn nữa được không?"
"Nhạc Dương..."
Ngay cả một tiếng đáp lời cũng không có.
Anh vội vàng lấy di động để gọi cho Nhạc Dương, hy vọng có thể giữ cô ở lại.
Nhưng đầu dây bên kia vang lên giọng nói nữ khô khốc: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có, vui lòng kiểm tra lại..."
Làm sao có thể?
Hôm qua anh mới gọi cho cô, sao hôm nay lại không được?
Là ông trời đùa giỡn với Diệp Tử Hi anh hay chính anh vẫn luôn tự lừa mình dối người?
Anh không muốn tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này, cho nên gọi lại rất nhiều lần.
Nhưng giọng nói máy móc của người phụ nữ kia vẫn không hề thay đổi...
"A..."
Cả căn phòng trống rỗng, chỉ có giọng nữ vô tình trong điện thoại vang lên khiến Diệp Tử Hi muốn phát điên.
Anh lao ra khỏi phòng, lại gặp phải trời mưa to. Diệp Tử Hi nhếch nhác ngã nhào trên đất...
Diệp Tử Hi nằm trên mặt đất, bất đắc dĩ nhận lấy cơn mưa xối xuống người mình. Lần này anh mới chợt nhận ra, những thứ Diệp Tử Hi anh có đều do người khác ban phát. Hôm nay, anh mất đi sự chiều chuộng, những thứ khác cũng đều mất đi...
Nhưng khi anh nhận ra đạo lý này thì đã quá muộn...
—— tuyến phân cách ——
"Tút tút tút..." Tiếu Bảo Bối đang say giấc ngủ, bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Bởi vì tối qua đứng trong gió lạnh nên sáng nay Tiểu Bảo Bối cảm thấy rất mệt mỏi, Kiều Trác Phàm thấy vậy liền để cô ở nhà. Vốn dĩ cô muốn sau khi tỉnh dậy liền đi tìm Kiều Trác Phàm nhưng không ngờ lại ngủ quên đến tận bây giờ.
Lúc này đầu cô vẫn rất khó chịu, giống như bị thứ gì đó buộc chặt lại.
Vừa mở mắt, Tiếu Bảo Bối liền phát hiện bên ngoài trời đang mưa rất to.
"Mưa lớn quá..." Tiếu Bảo Bối khẽ lẩm bẩm mới phát hiện Kiều Trác Phàm không có ở bên cạnh.
Tiếu Bảo Bối đứng lên đi về phía điện thoại di động.
Mưa lớn như thế, chẳng lẽ là Kiều Trác Phàm gọi điện cho cô sao?
Vừa xoa xoa gáy, Tiếu Bảo Bối vừa bước tới chỗ điện thoại.
Dạo này cô rất ít khi dùng điện thoại. Kiều Trác Phàm muốn cô nghỉ ngơi thật tốt nên thường xuyên tịch thu điện thoại khiến cô buồn rầu không thôi.
Trước khi nghe điện thoại, Tiếu Bảo Bối nhìn lướt qua màn hình, là một dãy số lạ gọi đến.
"Xin chào, tôi là Tiếu Bảo Bối! Xin hỏi..."
Tiếu Bảo Bối nhận điện thoại, trong giọng nói còn mang theo vẻ mê mang khi vừa mới tỉnh ngủ.
"Bảo bối, là mình!" Số điện thoại xa lạ nhưng bên kia lại truyền tới giọng nữ mà Tiếu Bảo Bối quá cực kỳ quen thuộc.