Tuy ngoài miệng cười nhạo anh nhưng tươi cười của Lăng Công Chúa khỏi phải nói có bao nhiêu ngọt ngào.
"Em cũng không phải thế sao?" Đối với cười nhạo của Lăng Công Chúa, Duật Tiểu Gia phản kích không chừa lối thoát.
Nếu Lăng Công Chúa không ngốc thì tại sao chuyện như vậy đều không hỏi rõ ràng liền tức giận với anh rồi?
Lại còn khiến cuộc hẹn đầu tiên đầy chờ mong của bọn họ tan rã trong không vui!
"Em nào có, rõ ràng chính là anh ngốc mà!" Bọn họ đều là các bạn nhỏ lớn lên cùng nhau, mỗi người đều cứng cỏi như vậy thì ai sẽ chủ động đi thừa nhận mình ngốc chứ?
"Anh khờ? Nếu anh không tìm được nguyên nhân, em hẳn sẽ không trốn một chỗ mà trộm khóc chứ!" Duật Tiểu Gia là lần đầu yêu đương nên hẳn không biết rằng, khi cãi nhau với con gái thì tốt nhất không nên thắng bằng đạo lý.
Bởi vì, người thắng trong cãi vã thông thường sẽ ế cả đời.
"..." Lăng Công Chúa lại lần nữa thành công bị Duật Tiểu Gia đả kích.
Nhưng sau khi buồn bực một lúc thì liền xuất hiện tiếng động khiến cả Lăng Công Chúa và Duật Tiểu Gia đều không thể không tạm thời bỏ qua mâu thuẫn giữa bọn họ.
Bởi vì lúc này, bên ngoài cửa phòng Lăng Công Chúa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa nghe, hai vị nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau dưới đất liền hận không thể trực tiếp tìm một cái động dưới đất mà chui vào.
"Tiểu Công Chúa, chưa ngủ sao?" Bên ngoài là giọng nói của Lăng Nhị Gia.
Hẳn là hôm nay thấy cảm xúc của Lăng Công Chúa có chút không tốt nên ông lo lắng rồi.
"Ngủ ngủ!" Nghe được câu này của Lăng Nhị Gia, Lăng Công Chúa lập tức xác định phụ hoàng sắp đẩy cửa vào.
Cô vừa vội vàng chạy đến nhảy lên giường của mình vừa chỉ huy Duật Tiểu Gia trốn đằng sau con gấu bông to bự bên giường cô.
Con gấu bông kia ước chừng cao tầm một người lớn, còn to như vậy. Vì vậy nếu Duật Tiểu Gia núp đằng sau, từ bên kia nhìn sẽ không thấy được anh.
Chỉ huy xong những thứ này, Lăng Công Chúa còn chưa kịp thở phào thì cửa phòng đã bị Lăng Nhị Gia đẩy ra.
"Tại sao hôm nay sớm như vậy đã đi ngủ rồi?" Lăng Nhị Gia mặc trên người quần áo ngủ màu đỏ rượu, dáng người thẳng tắp gương mặt xinh đẹp, đến không khí đều bởi vì ông mà xao động.
"Không phải, chỉ là con có hơi mệt thôi!" Lăng Công Chúa tùy tiện trả lời. Lúc này cô chỉ hy vọng phụ hoàng đừng đi đến bên kia, nếu không để ngài ấy nhìn thấy anh Duật trốn chỗ con gấu đằng kia thì liền phiền toái rồi!
Phải biết rằng, từ bé đến lớn phụ hoàng đều không thích anh Duật qua lại với cô.
Nghe nói, lúc cô biết nói thì bề ngoài vô cùng xinh xắn, phụ hoàng yêu thương vô cùng. Nhưng anh Duật lúc đó vẫn là một tên nhóc chỉ thích ăn thịt. Phụ hoàng rủ lòng từ bi để anh Duật chơi với cô, ai ngờ anh Duật vừa gặp cô liền gặm một miếng trên mặt cô, gặm phát khiến cô phát khóc.
Từ sau lần đó, anh Duật liền bị phụ hoàng hạ lệnh trước khi cô mười tám tuổi thì không được phép đến gần cô trong phạm vi một thước!
Những điều này, Lăng Công Chúa không hề có ấn tượng.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ, trước kia mỗi lần cô cùng đám anh Duật ra ngoài chơi thì sau khi trở về, anh Duật luôn luôn bị phạt đứng...
Cho nên hiện tại Lăng Công Chúa cũng có thể tưởng tượng được, nếu để phụ hoàng nhìn thấy anh Duật thế nhưng hơn nửa đêm còn xuất hiện trong phòng ngủ của cô thì sẽ có cảnh tượng đáng sợ thế nào.
"Mệt mỏi sao? Nếu không con từ chức đi! Dù sao phụ hoàng con nuôi nổi con!" Lăng Nhị Gia ngồi bên giường cô, bắt chéo chân: "Dù sao tiền trong nhà chúng ta đủ nhiều để cả đời này con dùng không hết, làm chi mà muốn oan ức mình đi làm công cho người khác chứ?"
Lời này nếu người khác nghe được hẳn sẽ cho rằng người này chỉ đang giả vờ thôi.
Nhưng đương sự nghe là Lăng Công Chúa lại cảm thấy vô cùng xác thực. Bởi vì cô cũng là người Lăng gia, cô đương nhiên rõ ràng tài phú Lăng gia có bao nhiêu. Giống như phụ hoàng nói, với những thứ ở Lăng gia bọn hiện tại thì cho dù cả đời này cô không làm việc thì cũng dùng không hết!
Nhưng cô lại vẫn cố chấp chạy tới Đế Phàm làm việc.
Thực ra công việc của cô cũng không phải đơn giản là muốn lĩnh tiền lương, cô chỉ hi vọng thấy được nếu bản thân không dựa vào Lăng gia thì có thể đi được bao lâu, bao xa.
"Phụ hoàng, không phải ngài đã nói với con không thể chỉ đứng tại một vị trí mà xem xét mọi thứ sao? Con cũng cần phải trưởng thành, như vậy thì tương lai con mới có thể tiếp nhận trách nhiệm từ tay ngài, để khi ngài già rồi có thể đi du lịch thế giới với Tô Tiểu Nữu nhà chúng ta!"
Lời này thực ra là tiểu Công Chúa biết được từ chỗ Cố Niệm Hề.
Thì ra, mộng tưởng của Lăng Nhị Gia nhà bọn họ chính là được du lịch thế giới cùng Tô Tiểu Nữu, trải qua một cuộc sống mà không ai quấy nhiễu thế giới hai người!
Quả nhiên, lời này của cô đánh được trúng lòng Lăng Nhị Gia.
Người đàn ông vốn nghe giọng điệu còn có chút nghiêm trọng thì giờ phút này đã cười đến nở hoa!
"Không hổ là tiểu Công Chúa thông minh lanh lợi nhà ta, phụ hoàng thật sự không uổng công thương yêu con!" Ánh mắt dịu dàng của Lăng Nhị Gia rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Công Chúa.
Lúc này, Lăng Công Chúa cảm thấy may mắn là khi nãy mình chỉ mở đèn bên đầu giường nên ánh sáng không phải rất tốt. Vì vậy nên đôi mắt có chút sưng đỏ do khóc vì Đàm Duật cũng không bị Lăng Nhị Gia phát hiện.