"Lấy về làm lại! Hôm nay nếu lấy không ra thứ gì làm tôi vừa lòng thì ngày mai đều cuốn gói rời đi cho tôi!"
Quá dọa người, đúng không?
Từ buổi sáng, từ văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao của tập đoàn Đế Phàm không ngừng truyền ra tiếng gầm gừ của vị "gia" nào đó,
Động tĩnh này đều khiến cho tất cả công nhân bên dưới lòng người hoảng sợ.
Có vài nhân viên chủ quản cao cấp trình lên vài thứ đều bị trực tiếp đánh bay về.
Hơn nữa, Kiều thiếu còn nói nếu hôm nay không kéo ra được thứ gì khiến anh vừa lòng thì liền khiến người khác cuốn gói đi,
Mà mấy nhân viên chủ quản cao cấp chịu áp lực từ chỗ Kiều Trác Phàm, chịu tội đương nhiên chính là mấy nhân viên cấp dưới như bọn họ. Một phần bảng thống kê làm không tốt, bọn họ cũng theo đó cút đi rồi.
Được rồi, thật ra trước kia phong cách làm việc của tập đoàn Đế Phàm đại khái cũng là như vậy. Nếu cô cậu làm không xong vậy liền lập tức rời đi. Dù sao lương bọn họ cao như vây, vẫn sẽ luôn có thể tìm được người đảm nhiệm chức vụ này.
Chỉ là tình huống này về sau rõ ràng cải thiện hơn nhiều.
Dù cho trong một ngày bọn họ thật sự không hoàn thành xong công việc mà lãnh đạo giao chô thì vẫn có thể kéo dài thêm chút thời gian làm mấy thứ này.
Mà tất cả thay đổi đều do cô gái tên Tiếu Bảo Bối mang đến!
Tuy cô gái này vừa xuất hiện thì liền tiền vào tầng cao Đế Phàm cùng Kiều thiếu đã trêu chọc không ít người đỏ mắt nhưng những người này không thừa nhận cũng không thể một sự thật là, từ sau khi cô gái này xuất hiện thì tính tình Kiều thiếu tốt lên không ít.
Số lần động một tí là phát giận như hôm nay rõ ràng ít đi. Số lần ra cửa cũng nhiều hơn...
Toàn bộ công ty cũng bắt đầu hướng tới phát triển nhân tính hóa.
Chỉ là ai cũng không ngờ, ngay tại lúc bọn họ cho rằng tình hình này sẽ tiếp tục thì cô gái kia không thấy đâu!
Không...
Phải nói là không đến Đế Phàm đi làm!
Sáng sớm hôm nay tất cả nhân viên trong đại sảnh đều nhìn thấy, Kiều Trác Phàm đến công ty một mình, vào thang máy một mình, vào văn phòng một mình!
Sau đó, tính tình Kiều thiếu liền giống như ngọn lửa mà không ngừng bốc lên.
Điều này dọa mọi người sợ đến hỏng!
Mà lúc này, bọn họ càng mong chờ Tiếu Bảo Bối mà bọn họ hâm mộ ghen tỵ nhanh chóng quay về bình ổn lửa giận của Kiều Trác Phàm, còn giúp cho mùi thuốc súng trong tập đoàn Đế Phàm không còn tràn lan.
Nhưng lúc tất cả nhân viên đều chờ đợi, Tiếu Bảo Bối vẫn không xuất hiện. Dường như thời kỳ mùi thuốc súng tràn ngập như trên chiến trường vẫn còn kéo dài.
"Kiều thiếu, đây là cà phê ngài muốn..." Có thể nói, trong tập đoàn Đế Phàm tiếp xúc nhiều nhất với Kiều Trác Phàm chính là A Vĩ! Lúc này khổ nhất cũng là A Vĩ.
Nghĩ xem, những lãnh đạo cao tầng còn có thể măng văn kiện mình làm tốt nhất đưa lên liền có thể rời đi. Nhưng A Vĩ lại khác, anh là trợ thủ đắc lực của Kiều Trác Phàm, còn là vệ sĩ của anh. Mặc kệ lúc nào thì cũng phải ở chỗ cách anh gần nhất.
"Tại sao lại ngọt như vậy? Tôi không uống, pha lại đi..." Cà phê đá vừa đưa lên liền bị Kiều Trác Phàm dùng một câu gạt bỏ.
Bởi vì vị ngọt bên trong!
Nhưng vấn đề là...
"Kiều thiếu, cái này là tôi dựa theo vị trước kia ngài hay uống đi pha!" Cái gọi là trước kia thật ra là lúc Tiếu Bảo Bối ở.
Bởi vì Tiếu Bảo Bối nói ở trong văn phòng quá nhàm chán cho nên có đôi khi cà phê của Kiều Trác Phàm là do cô pha.
Nhưng Tiếu Bảo Bối nói cô không thích cà phê có màu quá đậm cho nên mỗi lần pha cho Kiều Trác Phàm đều sẽ bỏ vào bên trong rất nhiều sữa.
A Vĩ vẫn nhớ rõ lúc đó Kiều Trác Phàm uống cà phê do Tiếu Bảo Bối pha miễn bàn cười có bao nhiêu ngọt ngào.
Chính vì nhớ rõ điều này cho nên ly cà phê anh pha hôm nay còn cố ý bắt chước cách Tiếu Bảo Bối pha.
Không nghĩ lại vẫn khiến Kiều Trác Phàm ghét bỏ!
"Tôi không uống ngọt như vậy! Pha lại đi!" Kiều Trác Phàm nhấn mạnh.
Lúc này không biết A Vĩ đã ai oán trừng mắt nhìn Kiều Trác Phàm bao lần.
Ngài không uống cà phê như vậy?
Trước kia cũng không biết người nào vừa uống xong răng cửa liền lộ ra ngoài đâu!
Ngay lúc A Vĩ lảm nhảm trong lòng thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang lườm mình, ánh mắt kia giống như nhìn thấy tất cả suy nghĩ của anh khi nãy nãy, ánh nhìn kia hình như đang hỏi anh: Cậu nhìn cái gì? Cẩn thận tôi đâm mù mắt cậu!
Lúc này, ngoại trừ Tiếu Bảo Bối thì Kiều Trác Phàm đều không nhìn vừa mắt bất kỳ ai.
Cuối cùng, A Vĩ quyết định không so đo với nam thanh niên lớn tuổi thất tình này nữa, xoay người ra ngoài pha cà phê.
Không uống ngọt?
Tiếp theo liền cho uống đen nhánh!
Nhưng sau nửa giờ liền nghe thấy Kiều Trác Phàm nói: "Mẹ nó đây rốt cuộc là cái thứ gì? Đắng như vậy, muốn độc chết tôi?"
Ngọt không được, đắng cũng không được!
A Vĩ thật cảm thấy Kiều thiếu sắp chà đạp thế giới của anh đến tan vỡ rồi!
Nhân lúc bị sai đi pha cà phê lần nữa, A Vĩ liền lặng lẽ gọi cho Tiếu Bảo Bối, mục đích đương nhiên là cầu cứu cô nhóc kia rồi!
"Anh A Vĩ, có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy số của A Vĩ, Tiếu Bảo Bối ngược lại không từ chối nghe máy.
Về phương diện khác cũng có thể nhìn ra được, trong lòng cô vẫn có vị trí của Kiều Trác Phàm.
Chỉ là lúc này có vẻ cô quá để ý đến người đàn ông này cho nên khi anh làm ra chuyện cô không thể hiểu được, phản ứng của cô mới có thể kịch liệt như vậy.
Thế nhưng cho dù là vậy, cô vẫn không yên lòng.
Cho nên A Vĩ vừa mới gọi, cô còn tưởng rằng Kiều Trác Phàm đã xảy ra chuyện gì cho nên liền vội vàng nghe máy. Trong giọng nói còn có chút lo lắng.
"Bà cô à, ngài nhanh chân trở về đi! Có chuyện gì đều có thể về nhà từ từ nói!" Quan trọng nhất là hiện giờ chỉ có Tiếu Bảo Bối quay về thì mới có thể bỉnh ổn tâm trạng của Kiều Trác Phàm người biến thái này.
Vừa nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tiếu Bảo Bối, A Vĩ liền cảm thấy giống Quan Thế Âm Bồ Tát vậy.
"Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Tiếu Bảo Bối nghe được tiếng cầu xin tha thứ của A Vĩ liền có chút lo lắng hỏi.
"Cô không ở, Kiều thiếu vẫn luôn bực bội! Dù cho là chuyện gì thì ngài ấy đều nhìn không vừa mắt..." A Vĩ vừa nói liền khiến Tiếu Bảo Bối thở dài nhẹ nhõm trong lòng.