"Bảo Bối, em đừng gấp như vậy! Anh chỉ cảm thấy mấy điều khoản này có vẻ có chút không hợp lý, cần thoáng điều chỉnh lại một chút. Nếu không chúng ta lại quy định một ngày một lần..." Có vẻ Diêm Soái vẫn muốn hẹn gặp Tiếu Bảo Bối mỗi ngày hoặc là một tuần gặp nhau vài lần các kiểu.
Thế nhưng lời anh còn chưa nói hết liền nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói: "Vậy chính là nhất định không cần bàn tiếp rồi! Diêm tiên sinh, cám ơn anh trong lúc bận rộn vẫn tìm thời giờ rảnh rỗi để gặp tôi, đối với lần hợp tác không thành này, tôi thể hiện thật sâu tiếc nuối!"
Tiếu Bảo Bối vừa đứng dậy, đến xưng hô cũng thay đổi!
Điều này khiến Diêm Soái quá mức sợ hãi.
Mắt thấy Tiếu Bảo Bối đã cầm lấy túi chuẩn bị bước nhanh ra ngoài, Diêm Soái chỉ có thể cắn răng nói: "Được, Tiếu Bảo Bối em muốn anh đều đồng ý với em!"
Nếu vậy, bản hợp đồng này sẽ là một món tiền lớn mà Diêm thị chắp tay tặng cho Tiếu thị. Vấn đề là, anh còn có khả năng đến mặt của Tiếu Bảo Bối cũng không gặp được.
Loại hợp đồng này, đổi cách nói khác thì có ý nghĩa giống như bán nước cầu vinh.
Điều này, hẳn là đến cả mấy lão cổ hủ khác của Diêm thị cũng không thể tin được Diêm Soái sẽ tự mình bàn ra một vụ làm ăn có đức hạnh như vậy đi?
Dù gì Diêm Soái cũng đã rèn luyện ở Diêm thị nhiều năm vậy, từ lâu anh đã học xong không thể hiện rõ vui buồn.
Nhưng trước mặt Tiếu Bảo Bối, tất cả mọi thứ vẫn thất bại trong gang tấc...
"Tốt lắm, tôi nghĩ cứ như vậy đi, hôm nay chúng ta cũng thuận tiện tìm một vị luật sư qua đây chứng thực những việc nên chứng thực." Sau khi nghe Diêm Soái nói, gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối khó có được hiện lên tươi cười.
"Ừ, anh sẽ gọi luật sư của anh qua!" Diêm Soái còn dám nói một chữ "không" ư?
Thật ra anh dám!
Nhưng anh sợ hãi, sau khi nói một chữ "không" sẽ lại khiến cho Tiếu Bảo Bối muốn từ bỏ ý muốn hợp tác với anh. Theo đó, anh cũng sẽ hoàn toàn mất đi lý do để gặp lại cô.
Dưới sự thúc giục của Tiếu Bảo Bối, luật sư của Diêm Soái chạy tới.
Khi đánh ra bản hợp đồng hoàn chỉnh, luật sự vẫn luôn cau mày.
Bởi vì anh thật sự không nghĩ ra, Diêm Soái từ trước tới nay vẫn luôn kiêu ngạo sao có thể làm ra được một bản hợp đồng có thể đủ trở thành một vết bẩn trong cuộc sống của mình chứ?
Không nói đến bản hợp đồng này hoàn toàn là đưa tiền cho Tiếu thị, đến các điều khoản quy định cho đại diện Tiếu thị cũng "tùy hứng" như vậy! Nếu truyền ra có thứ này, khẳng định sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Nhưng dưới tình huống như vậy, Diêm Soái lại coi như không nhìn thấy anh mắt nhắc nhở nhiều lần của luật sự mà chỉ chăm chú nhìn cô gái đang uống nước cam trước mắt mình.
Nhưng cũng vì ánh mắt này mà khiến luật sự nháy mắt liền hiểu rõ dụng ý bản hợp đồng này của Diêm Soái rồi!
Thì ra Diêm Soái đang tán gái?
Khi ở nước ngoài, vài năm liền Diêm Soái không hề gần phụ nữ. Này khiến cho đám người bên cạnh như bọn họ còn từng cho rằng anh là GAY!
Thấy tình hình như vậy, luật sự lại bắt đầu thay Diêm Soái nhà người ta buồn rầu.
Bạn nghĩ xem, nếu một người phụ nữ phải cần bạn gần như mang tất cả tài sản của mình chắp tay dâng đến trước mặt thì cô ấy mới có thể nhìn bạn nhiều thêm một lần, liền tính cuối cùng Diêm Soái có theo đuổi thành công thì phần tình cảm ấy có bao phần là thật?
Ai biết cô gái này rốt cuộc yêu là bản thân Diêm Soái hay là tiền bạc của anh?
Chỉ là luật sự lúc này vẫn luôn lo lắng cho Diêm Soái hoàn toàn không biết rằng, nếu Tiếu Bảo Bối thích chính là tiền bạc của Diêm Soái anh, vậy đối với Diêm Soái cũng là khích lệ to lớn.
Nhưng anh lo lắng chính là, phần tài sản anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo ấy, dù cho dùng hai tay nâng đến trước mặt Tiếu Bảo Bối thì cũng không cách nào chiếm được niềm vui của cô...
Đừng nhìn hiện tại Tiếu Bảo Bối lại chủ độn vì phương án này mà đến tìm Diêm Soái anh, còn đồng ý sẽ đại diện Tiếu thị chấp nhận tiếp thu phần công việc này.
Nhưng Diêm Soái lại nhìn ra được, Tiếu Bảo Bối đến đồng ý phần công tác này nhưng lại không có bao phần xuất phát từ bản thân cô.
Nếu không thì khi nãy anh từ chối những điều được gọi là yêu cầu của cô, anh cũng sẽ không nhìn thấy được vẻ mặt như trút được gánh nặng từ trên mặt cô nhóc này.
Phát hiện này khiến Diêm Soái buồn bực: Chẳng lẽ có người bắt Tiếu Bảo Bối nắm lấy phần công việc này?
Vì vậy nên dù cho Tiếu Bảo Bối không nguyện ý nhưng vẫn phải đến đây?
Nhưng trong ấn tượng của Diêm Soái, cha Tiếu cũng không phải người sẽ vì tiền bạc mà bán đứng đứa con của mình!
Chẳng lẽ là Kiều Trác Phàm?
Nghi vấn này đến tận lúc rời khỏi quán cà phê, Diêm Soái vẫn không có được đáp án.
Nhưng không ai nói cho anh, chẳng lẽ anh không thể tự đi điều tra?
- - đường phân cách - -
"Kiều thiếu, tôi đã quay lại!" Lúc A Vĩ phong trần mệt mỏi quay về thì cửa phòng làm việc của Kiều Trác Phàm đang mở ra.
Mà anh đang ngồi trước bàn làm việc dường như cũng đang đợi A Vĩ về.
Vừa nghe thấy tiếng động, anh liền ngẩng đầu lên.
Chẳng qua tầm mắt của anh cũng không rơi trên người A Vĩ.
Mà vượt qua A Vĩ, có vẻ đang tìm kiếm sau lưng anh.
Không cần Kiều Trác Phàm nói, A Vĩ cũng rõ ràng hiện tại Kiều Trác Phàm đang đợi cái gì.
Mà hết thảy đều phải trách mấy lời lung tung anh nói khi nãy chuẩn bị rời đi để đến Tiếu thị!
Cái gì mà lúc về liền thuận tiện mang Tiếu Bảo Bối nhà anh về?
Chuyện khi nãy còn cảm thấy vô cùng dễ dàng khi nãy, sau khi A Vĩ trở về từ Tiếu thị thì nháy mắt liền cảm thấy quyết định này tuyệt đối chính là nhiệm vụ gian khó nhất đến nỗi anh không hoàn thành được.
"Kiều thiếu, việc này..." Về việc anh không thể trực tiếp đưa Tiếu Bảo Bối về, A Vĩ có chút nói không nên lời.
Ngược lại Kiều Trác Phàm lại tự mình nói sau anh: "Cô ấy không chịu về cùng cậu đi? Thôi, vẫn là để tôi tự mình qua đó tìm cô ấy thì tốt..." Tuy một giây khi nhìn thấy đằng sau A Vĩ không có một ai kia thì trên mặt anh lộ ra mất mác xuất hiện mỗi khi rời giường sáng sớm, nhưng khi nói ra lời này, khóe miệng anh lại nhịn không được hơi cong lên. Mà độ cong kia thật ra đều là sủng nịnh đối với cô gái nào đó...
Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm liền thuận tay cầm lấy chìa khóa xe đặt trên bàn làm việc, định ra ngoài cửa.
Thật ra anh vốn nên tự mình qua đó tìm Tiếu Bảo Bối.