Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 177-4: Kiều thiếu, anh đừng hối hận! 4



Editor: Mèo (meoancamam)

Hiện tại điều duy nhất anh có thể làm chính là chặn lại Kiều Trác Phàm đang vội vã đi tìm Tiếu Bảo Bối, nói như vậy mọi chuyện vẫn sẽ có hi vọng!

Nhưng nếu để Kiều Trác Phàm tìm thấy Tiếu Bảo Bối trước mà nói, anh lo lắng mọi chuyện cũng không kịp rồi...

- - đường phân cách - -

"Cha, con mặc kệ cha nói thế nào, con đã ký hợp đồng rồi, còn có thể làm sao?" Bên này điện thoại, sau khi cha Tiếu để điện thoại xuống, Tiếu Bảo Bối vẫn đang tiếp tục nói về chuyện này.

Thế nhưng khi cô nói xong những lời này, Tiếu Bảo Bối lại phát hiện ra dường như sắc mặt cha Tiếu có chút không đúng cho lắm.

"Cha. cha làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Tuy trước mắt hai cha con bọn họ vì chuyện hợp đồng mà nháo có chút không vui. Thế nhưng Tiếu Bảo Bối từ bé đến lớn đều cùng cha Tiếu quan tâm lẫn nhau, vẫn luôn chú ý đến cơ thể cha Tiếu nhất.

Cô đã không có mẹ cho nên lúc này cô sợ hãi nhất chính là cha Tiếu cũng rời đi chính mình.

"Cha, cha đừng làm con sợ!" Thấy cha Tiếu vẫn không trả lời cô, Tiếu Bảo Bối có chút khẩn trương đi lên phía trước. Thậm chí cô còn định tự tay kiểm tra trán của cha Tiếu xem ông bị phát sốt hay làm sao.

Thế nhưng ngay lúc tay của Tiếu Bảo Bối vừa động lên thì cha Tiếu liền lập tức kéo tay cô lại. Hơn nữa, cha Tiếu vốn đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô vì bản hợp đồng trong văn phòng này, lúc này lại kéo tay cô nói: "Nhanh, Bảo Bối con tìm một chỗ trốn đi!"

"Cha, đây là làm sao? Sao bỗng nhiên cha lại muốn chơi trốn tìm?" Tiếu Bảo Bối trong giây lát còn chưa hiểu được cha Tiếu đang nói rốt cuộc là đùa hay thật.
     
Nhìn Tiếu Bảo Bối ngây thơ như vậy, cha Tiếu cũng gấp đến sắp tức điên lên rồi: "Bảo Bối, hiện tại không phải lúc nói những cái này. Khi nãy A Vĩ vừa gọi điện thoại nói, Kiều Trác Phàm thằng bé kia nghe nói con tự chủ trương đi ký hợp đồng kia với Diêm Soái, hiện tại vô cùng nôn nóng đuổi tới tìm con! A Vĩ lo lắng nó trong cơn giận sẽ làm chuyện gì không biết cho nên muốn con trước trốn đi!"

Thật ra cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa có cơ hội được nhìn thấy Kiều Trác Phàm dưới cơn thịnh nộ sẽ như thế nào.

Nhưng người đều có trực giác.

Chỉ vừa nghe được A Vĩ người đã bên cạnh Kiều Trác Phàm nhiều năm như vậy khẩn trương như thế, cha Tiếu liền dự đoán mọi chuyện so với bọn họ tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Mà khi cha Tiếu khuyên Tiếu Bảo Bối nhanh chóng rời đi thì lại phát hiện con bé này vẫn ngốc nghếch nhìn chằm chằm một chỗ, không biết đang suy nghĩ tới điều gì.

Lập tức, cha Tiếu cũng có chút tức giận.

"Bảo Bối, con còn đang thất thần cái gì? Nhanh chóng rời đi nơi này ngay!" Thấy dáng vẻ vẫn sững sờ của Tiếu Bảo Bối, cha Tiếu liền nôn nóng đẩy cô một cái.

Ai biết cô nhóc này lại vẫn là dáng vẻ mất hồn đến nơi rồi.

Được rồi, con bé này lúc bình thường vẫn luôn ngốc như thế này. Nhưng thời điểm mấu chốt nếu lại ngốc nữa sẽ mất mạng đấy!

"Bảo Bối!" Khi cha Tiếu còn muốn kéo cô một cái để cô hồi hồn lại thì liền nghe thấy cô nói với anh: "Cha, không cần trốn tránh, trốn cũng không được! Anh ấy đến rồi..."

Thật ra, lúc này phòng làm việc của cha Tiếu vẫn khóa cửa.

Nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài hành lang...

Cùng nhau chung sống một khoảng thời gian, Tiếu Bảo Bối hoàn toàn thân thuộc với mọi thứ của Kiều Trác Phàm.

Nếu như vậy, sao cô lại không rõ được toàn bộ Kiều Trác Phàm chứ?

Không chỉ như vậy, cô còn có thể nhận ra được tiếng bước chân của anh.

Giống như bây giờ, bước chân lộp cộp mạnh mẽ như vậy, không phải Kiều Trác Phàm anh thì còn ai nữa?

"Cái gì?" Sau khi cha Tiếu nghe Tiếu Bảo Bối nói liền có chút sợ hãi nhìn cửa ra vào.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Ngay tại lúc tiến đến gần sát cửa phòng...

"Rầm..."

Cửa bị đẩy ra rồi.

Lúc này xuất hiện người cửa, đúng như lời Tiếu Bảo Bối chính là Kiều Trác Phàm.

Càng hợp với hoàn cảnh hôm nay, sáng nay Kiều Trác Phàm mặc trên người đúng là tây trang đen toàn thân. Màu đen như vậy đúng lúc cũng hòa hợp với không khí hắc ám tràn lan xung quanh anh.

Nhìn đến Kiều Trác Phàm như vậy, đến cha Tiếu cũng không tự giác mà có chút sợ hãi, hầu kết cũng di động.

Khi nãy A Vĩ nói anh mới xuất phát từ tập đoàn Đế Phàm, cha Tiếu còn tưởng rằng ông vẫn có thời gian giấu Tiếu Bảo Bối đi.

Nhưng không nghĩ tới, thế nhưng anh lại đến nhanh như vậy...

Này đủ để thấy được, cơn thịnh nộ của người đàn ông này lúc này có bao lớn.

"Tiếu Bảo Bối..." Âm thanh người đàn ông khàn khàn mà trầm thấp giống như đến từ một thế giới khác. Này khiến cho ánh mắt cha Tiếu tối sầm lại, đồng thời cũng khiến cho Tiếu Bảo Bối gắt gao cắn răng...

Anh, gọi cả họ cả tên cô.

Thật ra, Kiều Trác Phàm cũng có chút đa dạng đối với xưng hô của cô.

Trước khi kết hôn anh sẽ gọi cô Bảo Bối, khi triền miên thì anh sẽ gọi cô là vợ, khi cưng chiều anh sẽ gọi cô cục cưng...

Nhưng trong tất cả những lần Kiều Trác Phàm gọi tên cô, Tiếu Bảo Bối chưa từng nghe được lần nào khủng bố như lúc này.

Đúng, chính là khủng bố.

Kiều Trác Phàm hiện tại, trong mắt đều là mạch máu, là sự khủng bố mà Tiếu Bảo Bối chưa từng nhìn thấy qua. Anh giống như một Tu La, một Tu La tới từ địa ngục...

Trong mắt anh có giết chóc, có máu tươi, có nhất định phải dí người vào chỗ chết.

Chỉ riêng không có dịu dàng mà anh từng cho Tiếu Bảo Bối.

Tiếu Bảo Bối hiện tại từ trong mắt anh ngoại trừ nhìn thấy hủy diệt, cũng chỉ có hủy diệt...

Nhưng Kiều Trác phàm, rốt cuộc em đã làm sai cái gì?

Anh không phải thương nhân sao?

Thương nhân không phải thích nhất tiền bạc sao?

Đây cũng là anh nói cho em biết!

Hiện tại em đang làm cũng là cố gắng học từ anh đấy thối, dùng phí tổn thấp nhất để đổi lấy những thứ anh thích nhất!

Em cho rằng anh sẽ vui vẻ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.