Sau khi Tiếu Huyên rời đi, Tiếu Bảo Bối không hề có thời gian thưởng thức phong cảnh trong phòng làm việc, cô bắt đầu bắt tay vào công việc.
Mấy ngày cha Tiếu nằm viện, Tiếu Bảo Bối tạm thời thay ông làm việc cô mới cảm nhận được những năm gần đây ông gian khổ không nói, còn phải đối mặt với kẻ địch ở bốn bề.
Mẹ Tiếu Huyên dẫn đầu những đại cổ đông, mỗi ngày không chỉ không ngừng thêu dệt gây chuyện, muốn kéo cha cô xuống mà còn không ngừng tạo phiền phức cho cha Tiếu.
Mấy ngày thay thế cha Tiếu làm việc, Tiếu Bảo Bối cảm giác cả người mình giống như tái sinh lại một lần nữa.
Sau khi thấy được sự vất vả của cha, Tiếu Bảo Bối bắt đầu muốn chia sẻ bớt công việc cùng cha.
Hơn nữa, Tiếu Bảo Bối cũng hy vọng có thể nhân cơ hội này rèn luyện một chút, để khi cô trở thành người đứng bên cạnh Kiều Trác Phàm sẽ không còn ai nghi ngờ cô nữa.
Sáng nay cha Tiếu đưa cô mấy tập tài liệu, nói cô hãy xem trước một chút, làm quen với tình trạng công ty. Tiếu Bảo Bối đang vùi đầu xử lý công việc thì cửa phòng làm việc không hề báo trước bị đẩy ra.
Tiếu Huyên bước vào liền vứt tài liệu lên bàn làm việc của Tiếu Bảo Bối, sau đó vòng tay trước ngực, lấy bộ dạng cao ngạo nói với Tiếu Bảo Bối: "Bảo Bối, đây là doanh thu của quý này, cuộc họp tuần này sẽ cần đến tài liệu này!"
Kỳ thật chuyện này để Tiếu Huyên làm vốn là người tài làm việc nhỏ.
Theo lý mà nói thì Tiếu Huyên cũng không muốn làm việc tổn hại thể diện này. Hơn nữa, đối tượng còn là Tiếu Bảo Bối, người mà Tiếu Huyên vẫn muốn chèn ép. Lúc này để cô ta tới đây đưa tài liệu, không phải Tiếu Huyên đang tự đánh vào mặt của mình hay sao?
Vừa rồi cô ta đến phòng làm việc của Tiếu Đằng định tiếp tục phản đối về quyết định buổi sáng của Tiếu Đằng nhưng lại nhận được nhiệm vụ lạ lùng như vậy. Ông kêu Tiếu Huyên đem các loại tài liệu tới cho Tiếu Bảo Bối.
Việc này là sao?
Nói thế nào thì hiện tại Tiếu Huyên cũng là một Phó tổng của Tiếu thị, là người có địa vị cao.
Nhưng Tiếu Đằng lại để cô ta đưa tài liệu đến cho Tiếu Bảo Bối, đây rõ ràng là Tiếu Đằng muốn đè thấp thân phận của cô ta, để cô ta biến thành nữ thư ký đưa tài liệu cho Tiếu Bảo Bối? Hôm nay mới là ngày đầu tiên Tiếu Bảo Bối đến mà đã xảy ra chuyện như vậy, nếu Tiếu Bảo Bối ở lại đây lâu ngày thì còn đến mức nào?
Người làm việc ở Tiếu thị cũng đâu phải là đèn đã cạn dầu?
Nếu để bọn họ thấy Tiếu Bảo Bối mới nhậm chức cấp lãnh đạo đã có thể làm cho Tiếu Huyên cô khom lưng khụy gối, vậy sau này bọn họ vẫn sẽ nghe lời cô ta sao?
Lúc ấy, Tiếu Huyên đã nói mình còn có chuyện cần giải quyết, không làm được!
Nhưng Tiếu Đằng vốn không cho cô ta cơ hội, dùng hai chữ tình thân để chèn ép Tiếu Huyên.
Có thể nói, một chiêu này thật sự khiến Tiếu Huyên bất ngờ.
Trước kia, luôn là cô ta và mẹ dùng chiêu bài tình thân để chèn ép Tiếu Đằng cùng Tiếu Bảo Bối.
Nhưng không ngờ có một ngày cô ta lại bị chính lý do kia chèn ép. Hơn nữa lúc ấy phòng làm việc của Tiếu Đằng còn có hai thư ký của ông ở đó.
Nếu Tiếu Huyên không làm theo lời Tiếu Đằng, có lẽ ngày mai Tiếu thị sẽ truyền ra tin tức Tiếu Huyên cô không tôn trọng chủ tịch.
Cuối cùng, Tiếu Huyên chỉ có thể không cam lòng cầm đồ mà Tiếu Đằng đưa tới.
Có điều, con người một khi đang tức giận thì cách làm cũng tự nhiên không được tốt.
Vì vậy, Tiếu Huyên ôm bụng đầy lửa giận, chỉ muốn nhanh chóng đem tài liệu đưa đến cho Tiếu Bảo Bối, về phần những việc khác bây giờ cô ta cũng không thèm để ý tới.
Cô ta thật vất vả làm mặt dày vứt tài liệu ở trên bàn Tiếu Bảo Bối, sau đó nhấc chân muốn rời đi.
Nhưng ngay lúc này, Tiếu Bảo Bối ngồi ở trước bàn làm việc đột nhiên mở miệng nói: "Khoan đã!"
"Cô còn có chuyện gì?" Giọng nói của Tiếu Huyên đầy bất mãn, tỏ vẻ không vui.
Thật ra Tiếu Huyên luôn thể hiện vẻ mặt tươi cười để thể hiện phong cách nữ thần cao nhã trong mắt mọi người.
Giả đò như vậy cũng có lúc mệt mỏi.
Lúc này Tiếu Huyên đang ở trạng thái này. Dù cho Tiếu Huyên có tinh thần thép thì cũng không chịu nổi công kích liên tiếp của Tiếu Đằng và Tiếu Bảo Bối.
Sức chịu đựng của cô ta đã sớm không còn nữa.
Nghe thấy Tiếu Bảo Bối lại mở miệng nói chuyện với cô ta, Tiếu Huyên có thể vui vẻ mới là lạ.
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, lúc nào thì người khác vào phòng làm việc Tiếu thị không cần gõ cửa vậy?" Tiếu Bảo Bối đặt bút trên tay xuống, đứng lên.
"Tiếu Bảo Bối, đừng tưởng cô ngồi ở vị trí Phó tổng liền kiêu căng. Nếu không có người cha lòng tham không đáy kia thì cô cho rằng bây giờ cô có thể ngồi đây sao?" Không biết có phải là gần đây Tiếu Bảo Bối liên tiếp chạm vào ranh giới cuối cùng của Tiếu Huyên hay không, Tiếu Huyên trước kia luôn để ý hình tượng bây giờ lại dễ dàng nổi giận.
Cô ta vừa nói ra lời này, Tiếu Bảo Bối lập tức không vui nhíu mày.
"Lòng tham không đáy?"
Thì ra ở trong mắt của Tiếu Huyên, cậu cô ta chính là một người như vậy?
Hay là không chỉ trong mắt của Tiếu Huyên, mà mẹ cô ta và những người Tiếu gia kia đều cho rằng cha là một người như vậy chứ?
Có lẽ vì vậy nên từ trước đến nay, họ không biết đoàn kết, chỉ biết ngày ngày bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Có thể nói, những năm này Tiếu thị dưới sự điều hành của cha Tiếu đã có chút khởi sắc, nhưng so sánh với những công ty cùng thời kia lại chả là gì. Tất cả những điều này không thể không kể đến “công lao” của nhóm người Tiếu gia này!
Bọn họ vẫn rất bất mãn với quyết định của Tiếu lão gia trước lúc lâm chung, đem Tiếu thị giao cho đứa con nuôi Tiếu Đằng chứ không giao người thân ruột thịt là bọn họ. Khi biết được di chúc, bọn họ đều muốn phát điên.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ xem lại chính bản thân mình, xem xem tại sao Tiếu lão gia không giao lại cho người thân cùng huyết thống mà lại tình nguyện giao cho một người không có chút huyết thống nào?! Bọn họ chỉ trách móc Tiếu lão gia, sau đó muốn hại cha Tiếu, khiến ông không thể giữ được vị trí kia.
Có thể nói, kéo cha Tiếu xuống chính là tâm nguyện của đa số người Tiếu gia.
"Không đúng sao, không phải lòng tham không đáy thì là cái gì? Tu hú chiếm tổ chim khách, giành lấy những thứ thuộc về của chúng tôi không nói, bây giờ còn đưa cô đến, không phải là muốn đuổi chúng tôi ra khỏi Tiếu thị sai? Cha cô đúng là người hèn hạ nhất thế giới này!"
Có lẽ lúc này mới là con người thật của Tiếu Huyên!
Không có vẻ mặt dịu dàng cùng nụ cười yếu ớt để ngụy trang, lúc này Tiếu Huyên rất giống mẹ cô ta, cay nghiệt mà chanh chua.
Dù sao đây không phải là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối thấy bộ dạng này của cô ta, bây giờ cô ta cũng lười ngụy trang trước mặt Tiếu Bảo Bối. Hơn nữa, hôm đó Tiếu Bảo Bối đánh cô ta hai bạt tai, Tiếu Huyên đã chuẩn bị trở mặt với Tiếu Bảo Bối từ lâu rồi.
Dường như Tiếu Huyên đoán rằng đang ở nơi đông người, lại là ngày đầu tiên Tiếu Bảo Bối đến làm việc, cô sẽ không dám gây sự!
Vì vậy, Tiếu Huyên quyết định muốn đem tất cả khuất nhục mà hôm nay Tiếu Đằng dành cho cô ta trả hết cho Tiếu Bảo Bối.
Nhưng hình như Tiếu Huyên đã quên mất, Tiếu Đằng mới chính là tử huyệt của Tiếu Bảo Bối.
Từ sau khi mẹ cô rời đi, Tiếu Bảo Bối coi cha là người quan trọng nhất đối với cô.
Chỉ cần ai nói xấu cha, Tiếu Bảo Bối tuyệt đối có thù tất báo!
Cho nên, Tiếu Huyên dám chửi mắng cha Tiếu trước mặt cô, Tiếu Bảo Bối sẽ nhịn sao?
"Tiếu Phó tổng, tôi cho cô thêm một cơ hội, nói lại lời nói vừa rồi!" Quả thật, Tiếu Huyên dự đoán có chút đúng. Hôm nay là ngày đầu tiên Tiếu Bảo Bối đi làm lại, cô cũng không hy vọng gây ra chuyện không vui.
Cho nên, cô cho Tiếu Huyên một cơ hội!
Nếu cô ta xin lỗi thì Tiếu Bảo Bối cũng có thể xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện này.
Nhưng rõ ràng là hôm nay Tiếu Huyên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Sau khi Tiếu Bảo Bối nói xong, cô ta liền đáp: "Nói lại lần nữa cũng như vậy mà thôi! Cha cô chính là lòng tham không đáy, là kẻ ăn cháo đá bát! Tiếu gia chúng ta đối với ông ta tốt như vậy, nhưng ông ta chân ngoài dài hơn chân trong, dẫn giặc vào nhà, muốn chiếm đoạt tài sản Tiếu gia..." Tiếu Huyên càng nói, âm thanh càng lớn, khóe miệng cũng cong lên rực rỡ.
Dường như cô ta hận không thể cho mọi người trên đời đều nghe được lời cô ta nói.
Nhưng khi Tiếu Huyên đang nói một cách hưng phấn, Tiếu Bảo Bối giơ tay lên, tát vào mặt Tiếu Huyên!