Lúc này Kiều Trác Phàm liền tiến sát môi gần bên tai cô, nhẹ giọng nỉ non.
Có một giây như vậy, Tiếu Bảo Bối dường như liền muốn tựa vào trong lòng anh.
Thật ra, con gái đều ngốc như vậy.
Chỉ vì một câu nói, toàn bộ kiên quyết đều giống như không còn đáng quan trọng.
"Kiều..." Bị anh ôm vào lòng, Tiếu Bảo Bối dường như định nói gì đó.
Nhưng ngay tại lúc này, một tiếng ùng ục không hiểu tại sao liền phát ra giữa hai người.
"Ùng ục ùng ục..." Âm thanh này đánh gãy lời Tiếu Bảo Bối định nói ra miệng.
Mà Kiều Trác Phàm cũng tại lúc nghe được tiếng này liền sửng sốt.
"Xem ra cục cưng nhà chúng ta có vẻ thật sự đói bụng!" Sau một lúc, một tiếng cười sang sảng truyền đến bên tai Tiếu Bảo Bối.
Tiếng cười này khiến cho Tiếu Bảo Bối sửng sốt...
Đã bao lâu rồi cô không nghe thấy tiếng cười này của Kiều Trác Phàm nữa?
Có vẻ như từ lúc tiến hành cái hợp đồng gì đó với Diêm Soái, Kiều Trác Phàm liền vẫn luôn âm dương quái khí.
"Muốn ăn gì đây?" Kiều Trác Phàm không tiếp tục tựa gần tai cô nữa nhưng tay anh vẫn chưa từng rời đi eo cô.
Thật ra, đối với điều này Tiếu Bảo Bối coi như đã tập thành thói quen.
Kiều Trác Phàm chỉ cần vừa thấy cô đến liền ôm eo thân thiết như vậy đã được coi như là việc cỏn con.
Cho nên Tiếu Bảo Bối đối với động tác này ngược lại cũng không phản kháng lại. Hiện tại điểm mấu chốt là phải lấp đầy bụng.
Thai nhi trước mặt, mất mặt là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn!
"Em muốn ăn bánh bao to, còn có sủi cảo hấp..." Tiếu Bảo Bối cũng không biết tại sao đã hơn nửa đêm mà cô vẫn muốn ăn mấy thứ này. Nghiêng đầu cân nhắc một chút, cô còn bổ sung thêm một món: "Còn có chân giò Đông Pha!"
Kiều Trác Phàm nghe cô muốn ăn những món này chỉ cám thấy Tiếu Bảo Bối vừa nhắc tới ăn hai mắt có thần hơn rất nhiều, ngược lại liền thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng Kiều Trì bên cạnh nghe được Tiếu Bảo Bối muốn ăn gì liền không phúc hậu nở nụ cười.
"Kiều, con cậu thật sự giống y hệt cậu, không tầm thường nha! Hơn nửa đếm nếu như muốn ăn tráng miệng gì gì đó ngược lại dễ tìm. Nhưng món chân giò Đông Pha này... Ha ha, liền có thể khiến cậu bận rộn rồi!"
Kiều Trì cười nhạo Kiều Trác Phàm, nguyên nhân đơn giản là muốn trả thù anh khi nãy đang ngập tràn trong ôn nhu hương liền bị Kiều Trác Phàm lôi ra, kìm nén lửa toàn thân.
Nhưng Kiều Trì lại quên, Kiều Trác Phàm người như vậy nhất định sẽ nhe răng cắn lại. Huống chí, Tiếu Bảo Bối trong lòng anh có vị trì gì, Kiều Trì cũng không phải không biết.
Hiện tại nhân lúc anh dỗ Tiếu Bảo Bối lại đi gây chuyện, Kiều Trác Phàm sao có thể dễ dàng buông tha?
Nhìn Kiều Trì mặc độc chiếc quần đùi ở bên cạnh cười ta, Kiều Trác Phàm nhíu mày: "Xem, món chân giò Đông Pha này tôi tìm không được!"
Kiều Trác Phàm thừa nhận ngược lại khiến Kiều Trì có chút cảm thấy ngoài ý muốn.
Lấy hiểu biết đối với Kiều Trác Phàm thì người đàn ông này không phải là một kẻ dễ dàng cúi đầu.
Việc khác thường tất có gian dối!
Kiều Trì liền ngẩng đầu, tinh tế đánh giá Kiều Trác Phàm một hồi liền phát hiện Kiều Trác Phàm đang dùng mọt loại ánh mắt âm trầm quỷ dị nhìn mình.
Lần này Kiều Trì thật sự ý thức được chuyện không ổn rồi.
Mẹ nó!
Kiều đại gia anh đúng là không thủ đoạn nào không biết!
Đống suy nghĩ xấu xa trong bụng kia đúng là có thể trực tiếp ngập vài cây cầu.
Cũng không đợi Kiều Trì thoát khỏi tên Ma vương đáng sợ này liền nghe thấy âm thanh của Kiều Trác Phàm đằng sau.
"Trọng trách này, chỉ có thể giao cho Kiều Trì thôi..." Kiều Trì vừa định xách theo chiếc quần hoạt hình của mình chuẩn bị dịch mông rời đi liền bị câu nói của Kiều Trác Phàm giữ lại!
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!
Hơn nửa đêm Kiều Trác Phàm anh tìm không thấy chân giò Đông Pha! Vậy để Kiều Trì anh đi chỗ nào tìm?
"..." Kiều Trì với chiếc quần hoạt hình đang định dịch mông lại để biểu hiện bản thân nghiêm túc kháng nghị thì Kiều Trác Phàm lại thêm câu nữa, ngăn lại sát sao đến nỗi cơ hội xoay người tìm đường sống đều không còn.
Dưới ánh mắt đầy kháng nghị của Kiều Trì, Kiều Trác Phàm liền nói thế này: "Đường đường thiếu gia nhà họ Kiều, chẳng lẽ đến chút chuyện này cũng làm không được? Nếu như vậy, tôi liền chỉ có thể nói với ông nội miệng tiếng, người ông cố ý phái đến bên cạnh cháu thật là là chút chuyện cũng làm không xong, tốt nhất vẫn nên trước tiên nên nhận về dạy dỗ một trận rồi lại đưa sang đây!"
"Thiếu gia nhà họ Kiều?" Tiếu Bảo Bối nghe được Kiều Trác Phàm gọi Kiều Trì liền kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đang mặc chiếc quần xà lỏn hình hoạt hình.
Thật ra, từ lúc đầu cô vẫn luôn cho rằng Kiều Trì chỉ đơn giản là bác sĩ tư nhân của Kiều Trác Phàm mà thôi. Hơn nữa Kiều Trì người này một quả đầu màu nâu, Tiếu Bảo Bối đã hoàn toàn đặt anh lên bằng với người ngoại quốc.
Còn về cái tên Kiều Trì này....
Người ngoại quốc thôi mà!
Kiều Trì Tam Minh Trì gì gì đó, đầy một đống! (Kiều Trì tên tiếng Anh là George, Tam Minh Trì phiên sang tiếng anh là sandwich)
Hẳn do Kiều Trì cũng là một thành viên trong cả đống người, cho nên Tiếu Bảo Bối cũng không để ý nhiều.
Nhưng lúc này nghe Kiều Trác Phàm nói rõ, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được thì ra Kiều Trì cũng là họ hàng nhà bọn họ.
Hơn nữa, đến họ còn gọi là Kiều thì có thể hiểu quan hệ giữa anh với nhà họ Kiều hẳn không nhỏ.
"Kiều Trì, là con của cô cô (*) anh. Nhân khẩu nhà họ Kiều anh vốn ít ỏi nên ông nội liền để cô cô anh đưa con trai nuôi trong Kiều gia." Điều này cũng khiến Kiều Trì trở thành thiếu gia nhà họ Kiều!
(Ở đây cô cô nghĩa là em gái hoặc chị gái của bố, xưng là bác hoặc dì, nhưng vì không biết nên mình cứ để cô cô nhé)
"Hi!" Kiều Trì nghe Kiều Trác Phàm giới thiệu bản thân, cũng liền thật sự chào hỏi với Tiếu Bảo Bối.
Thế nhưng bàn tay biểu đạt ý tốt của anh còn chưa vươn tới trước mắt Tiếu Bảo Bối thì đã bị Kiều Trác Phàm trực tiếp ngăn lại.
"Chào hỏi thì chào hỏi, đừng có động tay động chân!" Sau khi Kiều Trác Phàm đẩy tay anh ra liền ôm Tiếu Bảo Bối sát hơn chút.
Đối với dáng vẻ lòng dạ hẹp hòi này của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối ngược lại cũng không hề có chút nào ngoài ý muốn.