Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 186-2: Kiều, sớm biết như vậy vì sao lúc trước lại 2



Editor: Mèo (meoancamam)

Trước kia chỉ cần cô nhìn A Vĩ nhiều vài lần thôi còn có thể khiến vị đại gia này liền mắt to mắt nhỏ với cô lúc tối về.

Hiện tại Kiều Trì còn muốn bắt tay cô, sao Kiều Trác Phàm lại không xù lông chứ?

"Kiều, cậu vẫn keo kiệt y như trước đây!" Kiều Trì trái lại liền một câu nói trúng tim đen đâm thủng anh.

"Ừ! Vậy để tôi gọi điện cho ông nội nói một tiếng, để ông qua đây dẫn người về!" Đối với quan điểm của Kiều Trì, Kiều Trác Phàm ngược lại một chút cũng không phản bác. Hơn nữa, lời nói phía sau của anh giống như muốn chứng thực việc Kiều Trì lên án anh lòng dạ hẹp hòi vậy.

Mà nghe như vậy, Kiều Trì thiếu chút nữa ngã ngửa.

"Thôi, sợ cậu rồi! Hiện giờ tôi liền đi tìm chân giò Đông Pha cho các người!" Nói đến đây, Kiều Trì vừa đi ra ngoài với chiếc quần cộc hoạt hình của mình vừa kêu khổ thấu trời: "Hu hu, đám người xấu này hơn nửa đêm bắt người ta mặc quần cộc ra ngoài mua đồ ăn khuya, vẫn còn là người sao?"

"Hu hu, nếu nửa đêm bị phi lễ(*) thì làm sao bây giờ? Nhìn tôi cái người với vẻ đẹp thay cơm này đi..." (Nghĩa là bị cưỡng h***p)

"..."

Thế nhưng mặc kệ Kiều Trì có lầm bầm như thế nào, hai người đằng sau anh một chút suy nghĩ gọi anh quay lại cũng không có.

Lúc này, Kiều Trì mới chính thức ý thức được một điều: "Hu hu, hai người cùng nhau đứng trên một mặt trận khi dễ người khác!"

"Vợ chồng, vốn nên nhất trí đối ngoại!" Tại lúc Kiều Trì vừa đi từng bước vừa ai oán nhìn bọn họ thì Kiều Trác Phàm liền trả lời anh như vậy.

Sau khi nói xong lời này, trong lòng anh bỗng dưng sáng tỏ thông suốt.

Vợ chồng vốn nên nhất trí đối ngoại mới đúng!

Khi bị tình địch đột kích, bọn họ vốn phải đoàn kết đồng lòng, cùng nhau chống địch mới đúng! Nhưng Kiều Trác Phàm anh lại bởi vì nhất thời bị kích thích mà ngốc đến không ngờ đẩy Tiếu Bảo Bối ra xa.

Đến lúc đó chẳng phải Tiếu Bảo Bối lại thành của Diêm Soái sao? Đến lúc đó Kiều Trác Phàm anh liền tìm chỗ nào mà khóc!

Thực đáng chết!

Anh suýt nữa liền làm chuyện ngu xuẩn!

Vừa nghĩ đến, Kiều Trác Phàm liền bị dọa đến cả người đều là mồ hôi lạnh. Anh không dám nói thẳng ra sợ khiến Tiếu Bảo Bối lại xúc động phản ứng ngược lại mà chỉ theo bản năng ôm Tiếu Bảo Bối gần thêm chút.

Mà Kiều Trì thấy một màn này cũng bị chọc tức.

Vốn anh vẫn luôn muốn Kiều Trác Phàm không được tự nhiên, trả thù khi nãy anh lôi anh từ trong ôn nhu hương (*). (Ôn nhu hương chỉ những người phụ nữ đẹp, ở đây là Kiều Trì đang được ở với gái thì bị kéo đi)

Ai ngờ được, cái trò "Tất cả đều không được vui" chẳng những không chơi được lại còn khiến Kiều Trác Phàm nghĩ thông suốt không ít chuyện.

Vì vậy, vị đại gia nào đó lại bắt đầu ầm ĩ: "A a, còn chưa còn hòa hảo tốt làm đã bắt đầu biểu diễn ân ái trược mặt cẩu độc thân rồi à?"

Không ra ngoài dự liệu của Kiều Trì, Kiều Trác Phàm vừa nghe đến lời này của anh liền rất vui vẻ, mà Tiếu Bảo Bối bên cạnh vừa nghe đến anh nói thì lại không được tự nhiên muốn đẩy Kiều Trác Phàm ra.

Rống rống...

Kiều Trì anh am hiểu nhất chính là cung tâm kế!

Ở trước mặt anh, mấy đám nữ nhân hậu cung đều phải cam bái hạ phong, cúi đầu xưng thần!

Nếu anh biến thành một tiểu cung nữ gì gì đó, chơi đến hậu cung xoay vòng cũng không phải là nói chơi...

Nhưng ai đó tự mãn quá dường như đã quên, xuyên không gì gì đó đều chỉ là  những giả trưởng không có thực khi mọi người nói chuyện tán gẫu mà thôi.

Mà lúc này, bên cạnh anh chính là một vị tu la khoác da người.

Mộng tưởng chơi cả thế giới xoay vòng vòng của Kiều Trì anh, chỉ là mây bay mà thôi.

Tại lúc anh kiêu ngạo đến tìm không ra phương hướng, âm thanh của Kiều Trác Phàm từ đằng sau liền truyền đến: "Kiều Trì, hôm nay nếu tìm không thấy chân giò Đông Pha cho cục cưng nhà chúng ta ăn, tôi liền gọi cho ông nội phản ánh lại một lúc!"

"Kiều, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn chơi trò mách lẻo chuyện xấu này, thấy xấu hổ không chứ?" Kiều Trì đã bắt đầu ảo tưởng bản thân được làm sủng phi của vua một quốc gia nào đó, đang cần dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ hoàng hậu vốn cầm quyền, vừa nghe được Kiều Trác Phàm nói liền thiếu chút nữa nôn ra máu.

Thật ra, việc mách lẻo chuyện xấu không đáng sợ.

Lấy sự thông thái của Kiều Trì anh còn không thể hóa giải chút hiểu lầm nho nhỏ này ư?

Nhưng vấn đề là, hiện tại ông cụ đang một lòng một dj vì anh mà tìm kiếm một "bến bờ" tốt đẹp, tục gọi liên hôn!

Đối với cái thứ gọi là liên hôn này, chính là lựa chọn một người thích hợp giúp bản thân sinh ra thế hệ sau, thuận tiện làm chút cống hiến cho gia tộc, điều này thì Kiều Trì ngược lại một chút cũng không thấy phản cảm.

Nhưng khiến cho Kiều Trì cảm thấy bất đắc dĩ chính là quá trình.

Mấy vị danh viện (*) đi xem mắt này, mỗi một người đều vô cùng vô cùng kiêu ngạo, giống như nếu Kiều Trì anh không cưới bọn họ liền bị ép đến đường cùng vậy. Mà không phải thì cũng chính là mấy đóa hoa trắng dáng vẻ kệch cỡm.

(*) danh viện: từ trang trọng dùng để nói đến những tiểu thư nhà giàu, quyền thế. Ở đây dùng từ này cũng là để mỉa mai.

Mấy năm nay, Kiều Trì đều đã đi xem mắt với toàn bộ kiểu con gái rồi. Nếu anh có thể viết văn tốt một chút, không chừng còn có thể viết được một quyển sách rồi. Đương nhiên, nội dung trong sách chính là châm chọc đối với các thể loại danh viện đi xem mắt.

Lúc này nếu ông cụ kêu anh trở về, khẳng định sẽ lại là một vòng nói chuyện đến việc đi xem mắt. Chỉ là vừa nghĩ đến mấy cái người này, Kiều Trì liền cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

Vì cái gì mấy cái người phụ nữ đi xem mắt vì gia tộc này, một người lại so với một người càng phải giả vờ? Đều không hề đáng yêu như những người phụ nữ anh gặp phải trong quán bar!

Bọn họ tuy không có bối cảnh cường đại nhưng mỗi một hành động đều vô cùng chân thật...

"Xấu hổ hay không tôi không biết, nhưng chiêu này dùng được là được rồi!"

Lần này, chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Kiều Trì liền trực tiếp vỡ nát.

Rốt cuộc, trong âm thanh khóc đến sói khóc quỷ gào của mình, Kiều Trì cùng với chiếc quần xinh đẹp của mình rời đi...

- - đường phân cách - -

Kiều Trì vừa rời đi, trong hành lang giữa lúc nửa đêm liền chỉ còn hai người bọn họ.

Lúc này, Tiếu Bảo Bối bỗng cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhất là đối với cái tay vẫn đặt trên bụng cô của Kiều Trác Phàm...

Được rồi, giống như Kiều Trác Phàm nói, vợ chồng là phải cùng nhau đối kháng địch nhân.

Cho nên, khi Kiều Trì ở trước mặt bọn họ, Tiếu Bảo Bối cực kỳ thức thời không nhúc nhích. Nhưng Kiều Trì vừa rời đi thì liền khác biệt, ngoại đấu nháy mắt thăng cấp thành nội đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.