Đêm qua Tiếu Bảo Bối ăn đêm nên sáng nay vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhưng Kiều Trác Phàm cũng không dám trì hoãn chút nào, vậy nên sáng sớm anh liền đi đến quán ăn gần đó, tìm đầu bếp nấu một suất cháo thịt nạc với trứng bắc thảo mà Tiếu Bảo Bối thích ăn nhất.
Vẫn nhớ rõ mỗi lần bị cảm, Tiếu Bảo Bối thích ăn nhất chính là món cháo thịt nạc với trứng bắc thảo này.
Nhưng cha Tiếu rõ ràng không có ý định nhận lấy, chỉ nhàn nhạt nhìn anh.
Cái nhìn này khiến Kiều Trác Phàm vô cùng khổ sử.
Anh vẫn luôn là cục cưng bảo bối của Kiều lão gia tử. Người lớn trong nhà họ Kiều cơ bản đều sẽ vây quanh anh. Sau khi lớn lên, anh lại dựa vào khả năng thiên phú của mình trong làm ăn mà trực tiếp giành được sự ưu ái của mọi người xung quanh.
Cứ như vậy, Kiều Trác Phàm thật sự chưa từng bị người khác lạnh nhạt với mình.
Nhưng anh biết, lần này anh làm sai, khiến Tiếu Bảo Bối thương tâm, cũng tổn thương tấm lòng làm cha của cha Tiếu.
Nghĩ vậy, Kiều Trác Phàm chẳng những không nổi giận mà chỉ lần nữa đưa cháo thịt nạc với trứng bắc thảo: "Cha, đây là cháo thịt nạc trứng bác thảo mà cục cưng thích ăn nhất!"
Đêm qua, tuy Tiếu Bảo Bối không nói thêm cái gì nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của anh, điều này khiến Kiều Trác Phàm tự tin mười phần.
Hiện tại, anh còn cần phải vượt cánh cửa của cha Tiếu mới được!
"Đặt đồ ở trên bàn sau đó ra ngoài đi!" Lúc này cha Tiếu cũng không từ chối.
Thật ra một mình ông chăm sóc Tiếu Bảo Bối cũng rất bất tiện.
Nhất là hiện tại tình huống của Tiếu Bảo Bối còn có chút không ổn định, ông lo lắng bản thân vừa ra ngoài mua chút đồ ăn sáng, Tiếu Bảo Bối sẽ phải một mình ngây ngốc.
Mà bây giờ Kiều Trác Phàm đưa bữa sáng tới, điều này cũng giúp ông không cần lo lắng về việc này nữa.
"Vâng..." Nghe được cha Tiếu để anh vào, trong mắt Kiều Trác Phàm tràn đầy ánh sáng.
Tuy hiện tại cha Tiếu không cho anh ở lại trong này nhưng ít nhất anh có thể đi vào phòng bệnh, đây chứng minh cơn tức của cha Tiếu đã giảm không ít. Đương nhiên khiến Kiều Trác Phàm chờ mong nhất chính là anh có thể nhìn thấy Tiếu Bảo Bối.
Tuy lúc này đi vào, anh cảm thấy khẳng định Tiếu Bảo Bối vẫn đang ngủ nướng nhưng anh vẫn vô cùng chờ mong.
Dù cho chỉ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ của cô cũng được.
Khiến cho anh thất vọng chính là, lúc này giường bệnh trống không.
Cô nhóc này, tối hôm qua đi ngủ trễ như vậy, tại sao lúc này đã tỉnh rồi? Anh không ở cạnh cô, cô liền không thương tiếc cơ thể mình như vậy sao? Kiều Trác Phàm cảm thấy anh nên tìm cơ hội đánh mông nhỏ của cô mới được! Xem về sau cô còn dám đối xử tệ bạc với cơ thể của mình vậy không?
Thế nhưng sáng sớm thế này, cô nhóc này rốt cuộc đi chỗ nào rồi?
Kiều Trác Phàm vừa tiến vào thì tầm mắt cũng tìm tòi quanh phòng bệnh.
Nhưng đây chỉ là phòng bệnh phổ thông, một chiếc giường bệnh và một chiếc sô pha, sau đó chính là buồng vệ sinh nho nhỏ.