Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 187: Chấp nhận chịu thiệt thòi VS bóng đèn nhiều tuổi



Editor: Mèo (meoancamam)

"Tôi để anh tới cũng không phải ở bên cạnh nói mát!" Kiều Trác Phàm nhìn gương mặt tái nhợt của Tiếu Bảo Bối mà gấp đến điên rồi. Sao anh có thể dễ dàng để Kiều Trì yên ổn ở đằng sau đâm chọc mình chứ?

Bị chất vấn như vậy, Kiều Trì nháy mắt có chút á khẩu không trả lời được. Được rồi, nhìn dáng vẻ này của Kiều Trác Phàm rất có thể tiến bước Kiều Trì luôn được!

Này không khác gì một chậu nước lạnh nháy mắt đã hoàn toàn dập tắt tâm tư muốn trêu chọc anh của Kiều Trì.

"Rồi rồi rồi, cậu nói muốn tôi làm gì cái đã!"

Kiều Trì liếc trắng Kiều Trác Phàm một cái, trong lòng lảm nhảm: Đàn ông khi yêu luôn khiến người khác chán ghét, đúng không?

Một chút vui đùa cũng không thể nói, thật nhỏ mọn!

"Tôi muốn anh lúc này khiến cho bệnh trạng của cô ấy biến mất!" Sau khi cô ói ra hết rồi thì vẫn luôn nhắm mắt, Tiếu Bảo Bối như vậy giống như một con búp bê sứ, chỉ khẽ chạm nhẹ vào đều có khả năng nứt vỡ vậy. Tiếu Bảo Bối thế này, trông như có thể tùy lúc mà rời xa anh.

Mà Kiều Trác Phàm hận thấu loại cảm giác xa lạ này.

Anh thúc giục Kiều Trì liên tục...

Nhưng sau khi Kiều Trì kiểm tra bệnh trạng của Tiếu Bảo Bối xong lại nói với Kiều Trác Phàm: "Tình trạng như này tối đa chỉ có thể giảm bớt, không thể hoàn toàn hết!"

"Ý anh là gì? Mỗi ngày anh học nhiều y thuật như vậy chẳng lẽ liền không còn cách nào?" Kiều Trác Phàm cũng biết hiện tại những điều này cũng không thể giận chó đánh mèo lên người Kiều Trì.

Nhưng vẫn luôn thấy dáng vẻ không còn sức sống nằm trên giường bệnh của Tiếu Bảo Bối, trái tìm anh liền giống như đặt trong nước bẩn đun lên vậy, vô cùng lo lắng đến nỗi không thể bình tĩnh lại được.

"Đây là phản ứng bình thường khi có thai! Chỉ là cơ thể cô ấy quá suy yếu, thêm việc nôn nghén có chút nghiêm trọng thôi! Nếu cậu chịu không được thì chỉ có phá thai..." Kiều Trì cũng bị Kiều Trác Phàm bức cho nóng nảy.

Sau khi bị anh ầm ĩ nhiều lần, Kiều Trì rốt cuộc nhịn không được gào lên với Kiều Trác Phàm.

Lời này khiến cho Kiều Trác Phàm ngây ngẩn cả người!

Phá thai?

Phá thai có thể khiến cho Tiếu Bảo Bối không cần khó chịu như vậy sao?

Tuy anh cũng khát vọng có thể có được kết tinh tình yêu cùng Tiếu Bảo Bối, nói như vậy đồng nghĩ với việc sẽ thêm một chiếc khóa trên người Tiếu Bảo Bối, để cô sẽ không dễ dàng rời đi anh.

Nhưng vừa thấy Tiếu Bảo Bối suy yếu nằm trên giường, Kiều Trác Phàm lại vô cùng lo lắng.

Nhìn đôi mắt cô vẫn chưa từng mở ra, Kiều Trác Phàm không thể không thừa nhận, bản thân đối với đề nghị này của Kiều Trì thật sự động tâm...

"Phá thai có thể khiến cho cô ấy không khó chịu vậy sao?" Anh nhìn về phía Kiều Trì, trong ánh mắt mang theo hi vọng.

Mà Kiều Trì cũng thật không ngờ, những lời bản thân nói trong lúc vô tình lại khiến Kiều Trác Phàm mong đợi như vậy.

"Kiều, cậu cần phải cân nhắc rõ ràng! Tiếu Bảo Bối bởi vì lúc trước sinh non mà hiện tại tử cung vô cùng mỏng manh. Nếu đứa bé này không có mà nói, cả đời này hai người có thể không có con!"

Kiều Trì rõ ràng, đứa bé này đối với Kiều gia ít người mà nói có ý nghĩa gì.

Nhất là lão gia tử nhà họ Kiều, ông vẫn luôn ngóng trông Kiều Trác Phàm có thể sớm một chút cho ông nhìn thấy cháu trai...

Đương nhiên, đối với một người bác sĩ mà nói, sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường tình. Đối với anh mà nói, không cần một đứa bé cũng chỉ là một lần tiểu phẫu. Nhưng sau đó thì sao?

Trước kia đứa bé kia không còn là chuyện ngoài ý muốn, không còn cách nào.

Nhưng lần này khác biệt.

Hiện tại lão gia tử nhà họ Kiều đối với chuyện xảy ra bên này chỗ Kiều Trác Phàm đã phát hiện ra. Đến lúc đó nếu ông định tự mình điều tra những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, mà khi ấy tra được đứa bé trong bụng Tiếu Bảo Bối là do ai phá thì không phải Kiều Trì anh cũng là cái đứng mũi chịu sào mà bị truy cứu sao?

Nghĩ thử xem, từ lão gia tử cảm nhận ông đâu có thể cho rằng cháu trai ngoan ngoãn thông minh lanh lợi còn khéo hiểu lòng người của mình có thể yêu một người con gái đến nỗi đứa con ruột thịt của mình cũng không cần?

Cho nên, đến lúc đó chịu thương chính là Kiều Trì anh rồi.

Lúc này, Kiều Trì vô cùng oán hận vì sao khi nãy bản thân lại vạ miệng, nói chuyện này ra!

Nhìn xem, hiện tại Kiều Trác Phàm có vẻ như đã ôm ý tưởng như vậy rồi.

"Kiều Trì, anh nên biết tôi vì cô ấy, điều gì cũng không cần!"

Ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đen nhánh của Kiều Trác Phàm thêm một tia kiên định...

"Kiều, cậu..." Lúc này Kiều Trì xem ra đâm lao đành phải theo lao.

Bởi vì mỗi lần Kiều Trác Phàm lộ ra ánh mắt như vậy, anh cũng không cách nào thuyết phục người đàn ông này.

Đây rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?

Chẳng lẽ Kiều Trì anh một đời anh danh muốn chôn vùi bởi tên khùng Kiều Trác Phàm này?

Ngay lúc Kiều Trì cân nhắc nên trả lời vấn đề này của Kiều Trác Phàm này thế nào, Tiếu Bảo Bối lúc nãy vẫn luôn không nhúc nhích ở trên giường rốt cuộc cũng có phản ứng...

"Kiều Trác Phàm, nếu anh dám làm gì đứa con của em, cả đời này em cũng không tha thứ anh!" Tiếu Bảo Bối cũng là trong lúc mơ mơ màng màng nghe được thế nhưng Kiều Trác Phàm muốn ra tay với đứa bé trong bụng cô, vốn đang mơ hồ liền lập tức tỉnh táo nhiều.

Đôi tay kia lập tức bắt được bàn tay to của Kiều Trác Phàm, giống như muốn truyền đạt quyết tâm của cô vậy.

Mà Kiều Trác Phàm vốn đang dùng thái độ cương quyết của mình ép cho Kiều Trì quyết định, vừa nghe được âm thanh của Tiếu Bảo Bối liền khẩn trương cúi đầu nhìn cô đang nằm trên giường bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.