Bất đắc dĩ chính là hiện tại ấn tượng của cha Tiếu với anh thật sự không tốt, vậy nên Kiều Trác Phàm cũng không dám nói một chữ "Không" với ông.
Thế nhưng khiến Kiều Trác Phàm không chịu nổi nhất chính là cha Tiếu mang cháo đến trước mặt Kiều Trác Phàm nhưng không hề nhắc đến việc con cá này là Kiều Trác Phàm anh xử lý?
Kiều Trác Phàm vốn đang muốn dựa con cá này để khiến Tiếu Bảo Bối bớt giận nên mới khiến bản thân đầy mùi cá, lúc này cũng thiếu chút nữa mà tức chết.
Cha Tiếu này, thủ đoạn hành người quả thật không thua gì Kiều Trác Phàm anh?
Hiện tại mỗi bước ông làm đều trực tiếp chọc đến chỗ đau của Kiều Trác Phàm mà lại khiến anh giận mà không dám nói gì.
Thế nhưng nhìn lúc này người tốt đều để cha Tiếu làm, trong lòng Kiều Trác Phàm ít nhiều cũng có chút tủi thân.
"Cha, cháo này thật sự uống rất ngon!" Tiếu Bảo Bối vừa uống cháo vừa lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tự mình xử lý cá nếu có thể khiến Tiếu Bảo Bối tươi cười như vậy, Kiều Trác Phàm cũng cảm thấy xứng đáng.
Vấn đề là, hiện tại thế nhưng cha Tiếu lại không biết xấu hổ cướp lấy thành quả lao động của anh. Nhìn xem lúc này Tiếu Bảo Bối vẫn luôn cười với cha Tiếu, như thể chén cháo này cùng Kiều Trác Phàm anh không có tí xu quan hệ nào.
Càng nhìn, Kiều Trác Phàm càng bất đắc dĩ.
"Cục cưng..." Nhìn dáng vẻ ăn đến mùi ngon của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm khẽ giật môi, như thể định nói gì đó.
Nhưng tại lúc này, ánh mắt hơi cảnh cáo của cha Tiếu rơi xuống người anh.
Điều này khiến cho câu vốn muốn nói ra miệng của Kiều Trác Phàm nháy mắt lại bị nuốt vào trong bụng.
"Chuyện gì?" Lúc Tiếu Bảo Bối uống hơn nửa chén cháo, nghe được âm thanh của Kiều Trác Phàm liền ngẩng đầu lên. Nhưng đợi nửa ngày, Kiều Trác Phàm cũng không nói câu gì, điều này khiến cô không thể không ra tiếng hỏi.
Mà Kiều Trác Phàm cảm thấy bản thân lúc này có chút đâm lao đành phải theo lao.
Nhìn đi, Tiếu Bảo Bối ở bên này chớp cặp mắt to đầy trong sáng của mình đợi anh trả lời mà bên kia ánh mắt của cha Tiếu lại nói cho Kiều Trác Phàm, ông không hi vọng từ miệng Kiều Trác Phàm nghe được chút gì về con cá kia.
"Làm sao vậy?" Tiếu Bảo Bối thật lâu cũng không nghe thấy anh đáp lời, lại bắt đầu thúc giục: "Anh nói đi!"
"Không...Không có chuyện gì!" Ngại với cha Tiếu vẫn luôn nhìn theo anh, Kiều Trác Phàm rốt cuộc chỉ có thể nuốt những lời này vào: "Cháo cá muốn nhân lúc còn nóng mà uống, nếu không sẽ tanh!"
"Em biết rõ!" Tiếu Bảo Bối đợi nửa ngày chỉ nghe được Kiều Trác Phàm dặn dò một câu, ít nhiều cũng có chút buồn bực.
Mà Kiều Trác Phàm nghe xong lời này, sờ sờ mũi rồi lại ghét bỏ nhìn tay mình.
Được rồi, cũng không biết đã rửa qua bao nhiêu lần, tay cũng bị chính anh cọ đi một lớp da, nhưng khi Kiều Trác Phàm ngửi tay mình thì vẫn cảm thấy mùi hương cá vẫn còn nồng đậm.
Xem ra, sau khi về tay này vẫn phải tẩy thêm nhiều lần nữa...
Khi Kiều Trác Phàm chỉ có thể xả hết oan ức của mình lên bàn tay đã bị anh chà đạp vô số lần, cha Tiếu nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng lại bất đắc dĩ của anh, nếp nhăn chỗ đuôi mắt rốt cuộc cũng có chút ý cười.
Thực ra, biểu hiện của Kiều Trác Phàm với chuyện của Diêm Soái ít nhiều khiến cha Tiếu có chút thất vọng. Nhất là lúc anh thế nhưng dám bỏ lại Tiếu Bảo Bối một mình tại cục cảnh sát, điều này hoàn toàn chọc giận cha Tiếu.
Tuy nhiên sau đó cha Tiếu cũng biết lúc ấy Kiều Trác Phàm không biết Tiếu Bảo Bối mang thai mới vứt cô lại nơi đó. Nhưng người làm cha, có ai nguyện ý nhìn thấy con gái mình bị con rể vứt lại trong cục cảnh sát đâu?
Lúc đó, cha Tiếu thật sự hạ quyết tâm muốn cho Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm ly hôn.
Nhưng về sau, ông nhìn thấy tên thối Kiều Trác Phàm này vì không muốn Tiếu Bảo Bối khó chịu mà lại dám nghĩ đến đứa con của mình.
Tuy về điều này, Kiều Trác Phàm khiến cho người khác cảm thấy có chút máu lạnh. Nhưng ngoài điểm này, cha Tiếu cũng tin tưởng được một điều. Đó chính là Kiều Trác Phàm không phải vì đứa bé mới muốn giải hòa với Tiếu Bảo Bối.
Cũng chính vì điều này nên cha Tiếu quyết định lại cho Kiều Trác Phàm một lần cơ hội.
Đừng tưởng cha Tiếu không thường tiếp xúc với anh thì không biết, Kiều Trác Phàm có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Lúc này, cha Tiếu liền cố ý khiêu chiến điểm mấu chốt chứng thích sạch sẽ của anh.
Nhưng kết quả vẫn khiến cha Tiếu vô cùng hài lòng.
Nhất là hiện tại dáng vẻ giận mà không dám nói gì của Kiều Trác Phàm khiến cha Tiếu cũng có chút muốn ôm bụng cười lăn.
"Kiều Trác Phàm, nếu anh không có việc gì thì trở về đi! Chỗ em có cha em trông!" Tiếu Bảo Bối đương nhiên không biết khóe miệng cha Tiếu vẫn luôn co giật có liên qua gì đến Kiều Trác Phàm. Nhưng cô vừa nhìn dáng vẻ thỉnh thoảng lại vẫy vẫy tay của anh liền biết anh có chuyện gì.
Đều đã kết hôn hơn nửa năm, tật xấu nên biết đến của Kiều Trác Phàm, cô đều rõ ràng.
"Anh...không có chuyện gì!" Rất không dễ dàng làm thịt được con cá mới có thể vào phòng bệnh nói mấy câu với cô, Kiều Trác Phàm sao có thể nguyện ý lúc này liền về?
"Cục cưng, em đừng để ý linh tinh! Nhanh chóng nhân lúc còn nóng uống hết cháo thôi!"
Thế nhưng nghe những lời này của Kiều Trác Phàm, ánh mắt của Tiếu Bảo Bối thoáng ảm đạm.
Sau khi cúi đầu suy nghĩ một lúc, dường như Tiếu Bảo Bối nghĩ đến điều gì lại lần nữa ngẩng đầu.
"Kiều Trác Phàm..."
"Ừ?"
Nghe được giọng nói của Tiếu Bảo Bối, trong mắt Kiều Trác Phàm tràn đầy vui sướng.
Tuy lúc này Kiều Trác Phàm chỉ gọi anh một tiếng nhưng một tiếng này giống như có thể mang đến vô hạn hi vọng cho anh.
Đây chính là sau bao nhiêu ngày, Tiếu Bảo Bối mới lần đầu chủ động nói chuyện với anh?
Lúc này trong lòng Kiều Trác Phàm ngầm hạ quyết tâm, mặc kệ lúc này Tiếu Bảo Bối nói gì, anh đều sẽ đáp ứng vô điều kiện!