Editor: Mèo (meoancamam)
"Sau đó đi được nửa đường thì em liền buồn nôn... Em cảm thấy chuyện giống với khoảng thời gian trước nên chạy vào hiệu thuốc mua que thử thai..."
Không biết được suy nghĩ hiện tại của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối tiếp tục nói.
"Sau rồi em nhìn thấy trên que thử thai cho kết quả dương tính, vô cùng vui vẻ, định tìm anh chia sẻ tin tức này, còn muốn ăn một bữa bít tết cực ngon. Nhưng anh... anh lại dẫn theo người khác, còn xụ mặt..." Khi nói đến điều này, trong lòng Tiếu Bảo Bối khó tránh khỏi có chút chua chua.
"Đều là anh sai, đều là anh sai..." Nghe đến điều này, trong lòng Kiều Trác Phàm cũng cũng không thiếu tự trách.
Thực ra, anh cũng nghĩ nhiều về khoảng thời gian này.
Chỉ cần lúc đó anh không hề xoắn xuýt với chút phiền toái nho nhỏ mà Diêm Soái tạo ra, vậy thì lúc đó anh cùng với Tiếu Bảo Bối cũng không lãng phí nhiều thời gian như vậy. Thậm chí còn khiến Tiếu Bảo Bối nằm viện...
"Cục cưng, về sau anh sẽ không lỗ mãng như vậy, anh thề!"
Khi Kiều Trác Phàm nói lời này, ánh mắt vẫn luôn rơi xuống người Tiếu Bảo Bối.
Ánh mắt chuyên chú mà thâm tình kia giống như muốn nói cho cô, anh dù chỉ một chút cũng không muốn bỏ qua chút biểu tình trên mặt cô.
Nhưng dưới lời thề của anh, Tiếu Bảo Bối cũng không đáp lại mà chỉ dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn anh.
Điều này ít nhiều khiến cho Kiều Trác Phàm tràn đầy tự tin cũng bị tổn thương lòng tự tôn.
"Cục cưng..." Anh lôi kéo tay cô, trong giọng nói rõ ràng mang theo cưng chiều cùng lấy lòng.
Dù cho có như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng không thay đổi ánh nhìn của mình.
Lúc Kiều Trác Phàm kéo tay cô, còn ánh ánh nhìn chăm chú của anh, Tiếu Bảo Bối chỉ hỏi một câu thế này: "Kiều Trác Phàm, em còn có thể tin tưởng anh sao?"
Lời thề của Kiều Trác Phàm, rất đẹp.
Qua giọng nói yêu chiều của anh, cô dường như có thể nhìn thấy được tương lai của bọn họ là tốt đẹp.
Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, bọn họ thật sự sẽ hạnh phúc sao?
Tiếu Bảo Bối không dám xác định.
"Có thể, em có thể tin tưởng anh!" Kiều Trác Phàm nhanh chóng trả lời.
"Nếu em vẫn giận anh bởi vì chuyện này, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng cầu em cho anh một cơ hội..."
Lúc này, anh đã buông xuống tư thái, buông xuống tự tôn. Kiều Trác Phàm như vậy giống như không còn là người lãnh đạo tập đoàn Đế Phàm mà chỉ là một người đàn ông trong tình yêu, đang cố gắng khẩn cầu, hi vọng đạt được tha thứ của người bạn lữ của mình.
Thế nhưng nhìn Kiều Trác Phàm, cái miệng Tiếu Bảo Bối dẩu dẩu lên, sau đó liền lập tức chui vào trong chăn, để mông nhỏ của mình đối mặt với Kiều Trác Phàm...
Lần này, Kiều Trác Phàm ngây ngẩn cả người.
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ, khi nãy anh xin lỗi chưa biểu đạt rõ ràng nên Tiếu Bảo Bối vẫn còn giận anh?
Lúc này Kiều Trác Phàm hoàn toàn rối ren.
Thế như Kiều đại gia đang xoắn xuýt cũng không biết, cô nhóc với cái miệng nhỏ vừa bĩu, vẻ mặt không vui trở mình chui vào trong chăn lúc này đang mím môi cười trộm.
Được rồi, thực ra khi nãy Tiếu Bảo Bối chính là lo lắng thứ đồ dưới mông mà bị Kiều Trác Phàm phát hiện, hẳn là sẽ khiến anh không vui.
Nhưng đêm nay Kiều Trác Phàm chắc là sẽ ở trong này rồi. Dựa theo tính cách trước nay của anh, mấy việc lặt vặt từ việc Tiếu Bảo Bối ăn cơm đến gội đầu cho cô, sợ rằng Kiều Trác Phàm đều muốn tự mình ra lực.
Đến lúc đó Kiều Trác Phàm phát hiện ra thứ đồ dưới mông cô không phải là chuyện dễ ăn?
Cho nên khi nãy Tiếu Bảo Bối mới phải diễn tiết mục chui vào kỳ lạ đột xuất như vậy cho Kiều Trác Phàm xem.
Hẳn lực chú ý của Kiều Trác Phàm đều rơi xuống cái bĩu môi của cô, hoàn toàn không để ý được lúc cô chui vào ổ chăn liền thuận tiện túm lấy thứ đồ dưới mông mình giấu vào dưới gối.
Sau khi làm xong mấy thứ này, Tiếu Bảo Bối rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Để ở dưới gối hẳn sẽ an toàn đi?
Đợi đến khi cô ngủ thiếp đi, Kiều Trác Phàm chắc sẽ không động vào gối đầu cô, quấy rầy cô ngủ đâu.
Hì hì...
Người con gái thành công lừa được Kiều Trác Phàm, lòng tràn đầy vui sướng. Thậm chí cô còn cảm thấy đêm nay cô nhất định có thể ngủ say sưa.
Nhưng loại chuyện này đều là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Tiếu Bảo Bối bên này vui vẻ đắc ý, Kiều Trác Phàm bên kia lại bắt đầu xoắn xuýt rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể khiến Tiếu Bảo Bối nguôi giận?
Nếu không liền gọi điện cho A Vĩ người có nghiên cứu sâu đối với các loại kịch bản truyền hình máu chó, hỏi ý kiến cậu ta một phen?
Tuy Kiều Trác Phàm cảm thấy ý kiến của A Vĩ con hàng này không nhất định đáng tin, nhưng trước mắt có vẻ như cũng chỉ có lựa chọn này thôi...
- - đường phân cách - -
Tiếu Bảo Bối đã có được sự đồng ý của Kiều Trì mà xuất viện. Chẳng qua mấy ngày này Kiều Trác Phàm đều lấy lý do ở nhà dưỡng thai mà vây cô trong nhà, không cho phép cô rời đi.
Mấy ngày trôi qua, Tiếu Bảo Bối cũng sắp bị buồn bực đến chết rồi.
Khiến cho mấy ngày nay A Vĩ - người được Kiều Trác Phàm chuyên môn tìm tới để tìm trò vui cho Tiếu Bảo Bối đã tìm không thấy bộ phim Tiếu Bảo Bối yêu thích liền đề nghị ra ngoài đi một chút.
Được rồi, thực ra A Vĩ cũng có chút khổ não.
Mấy bộ phim truyền hình anh thường hay xem, mỗi lần đến chỗ Tiếu Bảo Bối, còn xem chưa đến ba tập cô liền nói chán ngấy rồi.