Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 189-3: Kiều Trác Phàm, em còn có thể tin anh sao VS chạm mặt 3



Editor: Mèo (meoancamam)

Hỏi cô nguyên nhân cụ thể, Tiếu Bảo Bối nói tình tiết quá cũ!

A Vĩ buồn bực, anh cảm thấy những đoạn cao trào này còn hay mà!

Vì thế A Vĩ lại chuyên môn thăm dò Tiếu Bảo Bối.

Ai biết, Tiếu Bảo Bối vừa thấy đoạn mở đầu liền có thể đoán trúng kết cục!

Lần này, A Vĩ vẫn luôn tự nhận bản thân luôn luôn đi trước thị trường kịch truyền hình không thể không nhận thấy bản thân...không bằng.

Tại phương diện phim truyền hình không chiếm được Tiếu Bảo Bối tán thành, đương nhiên sẽ không chiếm được Kiều Trác Phàm tán thành.

Bởi vậy A Vĩ cảm thấy áp lực nặng như núi gấp bội lần.

Nhất là vấn đề khó giải quyết mà Kiều thiếu mới vứt cho anh gần đây, A Vĩ trải qua vài ngày vài đêm suy nghĩ rốt cuộc cũng nghĩ đến được một chỗ cũng không tệ lắm.

"Thật nhàm chán, em muốn đi chơi!" Mang thai ngoại trừ thích ngủ một chút, sau đó còn có chút kén ăn, ngẫu nhiên còn nghén ra thì hiện tại Tiếu Bảo Bối cảm thấy cũng không có việc gì.

Nhất là Kiều Trác Phàm thế nhưng còn hao tâm tổn trí thuê hai người giúp việc, còn đặc biệt ở trong nhà giúp cô dưỡng thai, Tiếu Bảo Bối càng cảm thấy thời gian này thật lãng phí.

Máy tính, Kiều Trác Phàm không cho phép cô chơi.

Điện thoại cùng máy tính bảng, anh càng không để cô có cơ hội tiếp xúc. Vì miễn cho cô nhịn không được ngứa tay, khoảng thời gian này đến Kiều Trác Phàm lúc xử lý văn kiện cũng không dùng máy tính.

Mấy thứ đồ vật để giết thời gian tốt nhất đều bị bỏ qua, cũng chỉ còn lại TV mà thôi.

Nhưng mấy bộ phim truyền hình A Vĩ tìm đến đều máu chó như thế, Tiếu Bảo Bối vừa thấy mở đầu liền đoán được kết cục, thật sự không có kích thích muốn xem tiếp.

Dưới tình hình như vậy, Tiếu Bảo Bối càng khát vọng muốn ra ngoài đi một chút.

"Vậy em nói xem muốn đi chỗ nào!" Kiều Trác Phàm nghe được cô than thở liền buông xuống văn kiện đang cầm trên tay.

Hôm qua anh vừa liên hệ với Kiều Trì.

Kiều Trì nói hiện tại tình huống của Tiếu Bảo Bối cũng ổn định rồi, để Kiều Trác Phàm anh có rảnh nhiều đưa Tiếu Bảo Bối ra ngoài, hít thở không khó mới mẻ một chút mới có lợi với sự phát triển của trẻ nhỏ.

"Em không nghĩ ra được chỗ nào đi chơi vui." Nói xong Tiếu Bảo Bối trực tiếp nhào vào lòng Kiều Trác Phàm, giống như bạch tuộc treo trên cổ anh: "Nhưng mà em lại muốn đi chơi, làm sao giờ?"

Nghe Tiếu Bảo Bối nói, Kiều Trác Phàm cũng cau mày.

Được rồi, thực ra anh cũng muốn nghe theo lời dặn của Kiều Trì, đưa Tiếu Bảo Bối đi nơi nào không khí mát mẻ một chút.

Nhưng hiện tại chất lượng không khí thành phố A quả thật khiến người lo lắng.

Nhìn thấy lông mày Kiều Trác Phàm đều nhăn thành một hàng, A Vĩ vẫn luôn ở bên cạnh liền vội vàng tiến lên hiến kế: "Kiều thiếu, tôi ngược lại biết được một chỗ rất tốt!"

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Kiều Trác Phàm, A Vĩ cười nịnh nọt.

Lập công chuộc tội, hiểu?

Bởi vì mấy ngày hôm trước mấy bộ phim truyền hình anh tìm cho Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của cô, Kiều Trác Phàm liền đối với anh rất không vừa lòng. Sau đó thời gian rảnh rỗi để xem phim truyền hình của A Vĩ liền bị co lại đến nghiêm trọng.

Điều này khiến A Vĩ kêu khổ thấu trời.

Vốn mỗi ngày phải đối mặt với ông chủ luôn bày mặt than đã cực kỳ không thú vị rồi, anh cũng chỉ có thể dựa vào chút phim truyền hình máu chó mang đến chút lạc thú, chống đỡ dây thần kinh yếu ớt của mình.

Mà lúc này đến chút lạc thú xem phim truyền hình cũng bị Kiều Trác Phàm tước đoạt. A Vĩ có thể hài lòng mới là lạ.

Vì vậy A Vĩ đương nhiên muốn nghĩ cách khiến Tiểu Bảo Bối vui vẻ một phen, thuận tiện để Kiều Trác Phàm trả lại cho anh thời gian xem phim đầy vui thích của mình.

"Chỗ nào?" Xét thấy biểu hiện lúc trước của A Vĩ, Kiều Trác Phàm ôm thái độ nghi ngờ đối với đề nghị này của anh.

"Ngoài thành có một thôn nghỉ dưỡng gọi là Bách Lý, chỗ đó ngoại trừ xung quanh là một mảnh hoa cỏ xanh tươi với hồ nước, cảnh sắc còn vô cùng đẹp! Mùa này đến đó còn có thể ngắm cảnh ăn thủy sản tươi ngon trong sông!" Vì tìm được tư liệu này, hai ngày nay A Vĩ cũng hao không ít tâm tư.

Đương nhiên, muốn tìm được nơi có không khí tươi mát trên phạm vi cả nước, cũng nhiều đi. Nếu không thì xuất ngoại cũng được.

Bất đắc dĩ chính là hiện tại tình trạng sức khỏe của Tiếu Bảo Bối không cho phép lăn lộn đường xa, cho nên nơi có thể lựa chọn cũng rất ít.

"Ăn thủy sản tươi ngon từ sông?" Tiếu Bảo Bối vừa nghe được cái này, cặp mắt liền sáng lên. Nhất là cái miệng kia còn dùng sức chép chép.

Được rồi, gần đây cô cũng có chút kén ăn nhưng đối với các loại tôm cá thì chính là ai đến cũng không từ chối.

Nghĩ đến tôm nhỏ nhảy tưng tưng mới vừa vớt từ trong sông liền thả vào nồi rán, mang ra hẳn sẽ là da giòn thịt non, nước miếng của Tiếu Bảo Bối liền nuốt không được.

Nhưng so sánh ra thì Kiều Trác Phàm không hề vui vẻ lắm.

"Kiều thiếu, chỗ này không được sao?" A Vĩ chú ý tới vẻ mặt Kiều Trác Phàm, hỏi.

"Nếu tôi nhớ không lầm, gần nơi đó còn có một cái sân bắn!" Một câu của Kiều Trác Phàm liền khiến A Vĩ nhất thời xấu hổ ho khan.

Được rồi, anh cũng phải dùng kha khá thời gian mới tra được sự tồn tại của chô chơi bời tập bắn này.

Không nghĩ tới anh ta mới thoáng nhắc đến với Kiều Trác Phàm, anh liền có thể lập tức nghĩ đến.

Lúc này, A Vĩ cũng chỉ có thể cảm thán mà thôi.

"Kiều Trác Phàm, chúng ta đi đi!" Tiếu Bảo Bối dường như không nghe được bọn họ vừa mới nhắc đến sân tập bắn, vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ đám tôm nhỏ nhảy tung tăng kia sẽ phải trở thành món ăn trên bàn ăn của cô.

- -- ------ ------ -----

Này không liên quan lắm nhưng tình hình dịch COVID-19 càng ngày càng diễn biến phức tạp. Mọi người phải cẩn thận nhé, vệ sinh xung quanh thật tốt. Nếu chỗ mình cho nghỉ dịch thì sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện này càng sớm càng tốt, còn 10 chương nữa thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.