"Cục cưng, chỗ đó có một cái sân bắn, không an toàn!" Kiều Trác Phàm vừa nói ra khỏi miệng liền biểu lộ lập trường của anh.
"Có sân tập bắn thì làm sao vậy? Đến lúc đó chúng ta không vào không phải được rồi?" Đám tôm tung ta tung tăng kia phải vào miệng cô, nào có đạo lý không ăn chứ.
"Đúng vậy Kiều thiếu, hơn nữa cái sân tập bắn kia còn là nơi giải trí cao cấp, đi vào liền phải thu phí! Chúng ta không vào hẳn sẽ không có chuyện gì đi?" A Vĩ thấy Tiếu bảo Bối tâm động như vậy liền nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến với cô.
Dù gì A Vĩ cũng đi theo Kiều Trác Phàm trong khoảng thời gian dài như thế, anh cũng đã chứng kiến vô số lần tầm ảnh hưởng của cô gái này với Kiều Trác Phàm.
Hiện tại, A Vĩ thậm chí còn cảm thấy, lấy lòng Tiếu Bảo Bối có thể còn quan trọng hơn lấy lòng Kiều Trác Phàm.
Chỉ cần có được niềm vui của Tiếu Bảo Bối, đến lúc đó nếu anh phạm phải điều gì sai, Tiếu Bảo Bối chỉ cần nói tốt vài câu trước mặt Kiều Trác Phàm, hẳn là sai cũng có thể biến thành đúng, chết cũng có thể biến thành sống.
"...Nhưng mà sân bắn có lẽ sẽ ồn ào, anh lo em..." Kiều Trác Phàm có chút do dự.
"Em mặc kệ, em muốn đi cơ! Em muốn ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh, em còn muốn ăn tôm nhỏ trong sông! Nếu anh không đưa em đi em liền đi một mình!"
"Đúng rồi, em hẳn nên ở đó tìm một người đánh cá cho em làm cha của con em thôi, như vậy con em mỗi ngày sẽ có thể ăn được thủy sản tươi sống từ sông!"
Cảm xúc của phụ nữ có thai luôn luôn tới đặc biệt nhanh.
Người con gái khi nãy hai tay còn treo trên cổ Kiều Trác Phàm anh, làm nũng với anh vừa nghe thấy anh không đồng ý liền trực tiếp đẩy anh ra, sau đó liền nói thầm.
Càng nói cảm xúc của cô càng lên. Vừa lầm bầm vừa đứng dậy, cầm túi của mình đi ra bên ngoài.
Thấy một màn như vậy, Kiều Trác Phàm cùng A Vĩ nhìn nhau một hồi, cũng chỉ có thể vội vàng cầm chìa khóa xe cùng áo khoác, đi theo ra ngoài.
Đương nhiên trước khi lên xe, Kiều Trác Phàm còn không quên ném cho A Vĩ một cái ánh mắt: Đều tại cậu tự chủ trương!
Lần này A Vĩ miễn bàn có bao nhiêu oán hận.
Nếu không phải Tiếu Bảo Bối ầm ĩ muốn tìm một chỗ đi chơi, A Vĩ anh còn phải mất nhiều ngày không ngủ đi tìm một nơi núi xanh nước lặng như vậy sao?
Nhưng sự thật chứng minh: Hảo tâm đều bị sét đánh!
Dưới sự ai oán của A Vĩ, ba người bọn họ xuất phát.
- - đường phân cách - -
Lần thứ hai gặp được, Thái Nghi Giai cũng là ở chỗ này sau giữa trưa, đương nhiên lúc này bên cạnh Thái Nghi Giai còn có một người bọn họ không thể tưởng được.
Khi Kiều Trác Phàm cùng A Vĩ cùng Tiếu Bảo Bối đến nhà ăn trên thuyền ở thôn Bách Lý thì cũng có hai bóng dáng quen thuộc ở đằng trước.
A Vĩ vừa nghe thấy hai thanh âm kia, trong lòng liền xuất hiện âm thanh như này: Oan gia ngõ hẹp!
Mà Kiều Trác Phàm vừa thấy được người đàn ông đứng bên cạnh Thái Nghi Giai liền lập tức quay đầu tặng cho A Vĩ một cái ánh mắt: Quay về tôi liền cho cậu xem!
Trong ba người bọn họ, nhẹ nhàng nhất chính là Tiếu Bảo Bối rồi.
Bởi vì lực chú ý của cô đều đặt tại một mảnh sông nước trong veo xung quanh...
Nơi non nước hữu tình như vậy, cho dù Tiếu Bảo Bối đã ở tại thành phố A nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua.
Lúc này cô liền nhịn không được chìm đắm trong cảnh sắc tươi đẹp này.
Trái ngược với ba người bọn họ, phản ứng của Thái Nghi Giai lại tự nhiên bình thản.
Nhìn thấy ba người Kiều Trác Phàm đi tới, Thái Nghi Giai liền trực tiếp tiến đến gọi: "Kiều thiếu, hôm nay thật khó có được lại gặp nhau ở chỗ này!"
Nghe được giọng nữ còn nghe được người nọ hình như gọi Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối rốt cuộc cũng dời lực chú ý từ sông nước qua chỗ này.
Nhưng khi nhìn thấy người nọ, Tiếu Bảo Bối lập tức nhíu mày.
Nếu cô nhớ không lầm thì người này chính là người phụ nữ mà lần trước khi cô cầm que thử thai định chia sẻ với Kiều Trác Phàm, được Kiều Trác Phàm đưa đến.
Tuy sau rồi Kiều Trác Phàm có giải thích với cô anh cùng người phụ nữ kia không có gì.
Nhưng vừa thấy người này, trong lòng Tiếu Bảo Bối liền không thoải mái!
Có thể thoải mái mới là lạ, cái này không khác gì gặp mặt tình địch cả!
Nhưng mà lúc này Tiếu Bảo Bối còn chú ý tới, bên cạnh Thái Nghi Giai còn có một người đang đứng.
Người đó chính là...
"Diêm Soái?" Khi Tiếu Bảo Bối gọi tên này, trong giọng nói rõ ràng mang theo kinh ngạc.
Đúng vậy!
Lúc này đứng cùng một chỗ với Thái Nghi Giai chính là Diêm Soái!
Tuy trên đầu anh còn quấn một tầng băng gạc nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn có thể nhận ra được.
"Bảo Bối... Kiều thiếu!" Diêm Soái hẳn cũng không nghĩ tới sẽ ở chỗ này đụng phải hai người bọn họ, hơn nữa còn dưới tình huống bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.
Lúc này anh nhìn về phía Tiếu Bảo Bối, trong mắt còn hiện ra giãy dụa.
Thương tích trên đầu anh đều là do Kiều Trác Phàm ban tặng.
Mà chuyện này rõ ràng động đến cha anh, khiến cho cha anh từ ngàn dặm xa xôi chạy về.
Mấy ngày hôm trước cha còn nói muốn cáo Kiều Trác Phàm lên tòa án.
Nhưng mấy ngày này, cha lại thay đổi thái độ bình thường trở lại.
Vốn không hề đề cập tới việc cáo lên tòa án lại còn ngay sau đó sắp xếp để anh gặp mặt với Thái Nghi Giai.
Sau vài lần tiếp xúc, Diêm Soái dường như đã hiểu rõ dụng ý của cha mình.
Nhưng Diêm Soái không khỏi không rõ!
Lấy hiểu biết của anh với cha, cha anh tuyệt đối không phải là một người nhát gan sợ phiền phức.
Vậy cái gì khiến cho cha tự dưng quyết định để anh cùng Thái Nghi Giai liên hôn?
Đây là vấn đề mà mấy ngày này Diêm Soái vẫn luôn hoang mang.
Nhưng sự hoang mang này, khi nãy lúc anh bực bội thấy Kiều Trác Phàm vứt cho anh một ánh mắt vô cùng âm độc nham hiểm kia thì toàn bộ nghi hoặc dường như đều hóa giải.
Nhưng Kiều Trác Phàm, chẳng lẽ anh thật sự nghĩ rằng anh tạo áp lực với Diêm gia chúng tôi, tôi liền ngoan ngoãn nhanh chóng chịu trói ư? Vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ!
Nghĩ vậy, Diêm Soái tự nhiên tiến lên, vươn tay với Kiều Trác Phàm.