Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 191-4: Lãng mạn xưa nay chưa từng có 4



Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Chỉ là A Vĩ không biết, thật ra không có ai nhớ đến anh cả mà mấu chốt là vì để có thời gian lãng mạn với bà chủ mà anh sắp bị ông chủ bán đi...

Hy vọng lúc biết được chân tướng A Vĩ sẽ không tủi thân rớt nước mắt.

"Được được được, bây giờ tôi lập tức hỏi anh Duật địa chỉ!" An­na hưng phấn hô to.

—— tuyến phân cách ——

Buổi tối hôm đó, Tiếu Bảo Bối ăn xong rồi cơm tối liền giống như bùn nhão, vùi mình trên ghế salon không chịu nhúc nhích.

Hiện tại trừ việc nôn nghén khi ăn thì Tiếu Bảo Bối xem trọng giấc ngủ nhất.

Đặc biệt là sau khi ăn bữa tối cô liền bắt đầu muốn đi ngủ.

Giống như hiện tại...

Không cần có nhạc ru ngủ cô vẫn có thể lim dim mắt!

Lúc Tiếu Bảo Bối đang uể oải, Kiều Trác Phàm lay cô tỉnh.

"Kiều Trác Phàm, có phải anh không muốn tham gia bữa tiệc hay không?" Tiếu Bảo Bối tỉnh lại vừa nhìn thấy Kiều Trác Phàm, cứ như vậy hỏi.

"Hả? Sao lại hỏi vậy?" Kiều Trác Phàm trực tiếp bế cô từ trên ghế salon bế lên, sải bước hướng lên lầu.

Được rồi, kể từ sau khi mang thai, Tiếu Bảo Bối dường như đã quen với cách "hoạt động" này.

Mỗi ngày cơm nước xong nếu mệt mỏi cô liền nằm trên ghế salon ngủ. Đợi đến lúc Kiều Trác Phàm phát hiện sẽ ôm cô lên lầu.

Cho nên, lúc này Kiều Trác Phàm ôm cô lên lầu cô cũng không ngạc nhiên chút nào.

"Anh đẹp trai như vậy có phải là đối tượng tương đối quan trọng của bữa tiệc không?" Tiếu Bảo Bối vừa vùi đầu vào ngực Kiều Trác Phàm vừa tìm tư thế thoải mái nhất rồi lại bắt đầu tiếp tục híp mắt, dự định tiếp tục cùng Chu công chơi hết bàn cờ.

"Đoán sai rồi!" Nghe được lời cô nói, Kiều Trác Phàm chỉ nói cho cô biết như vậy. Sau đó, liền ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên giường.

Tiếu Bảo Bối đã tự động lăn vào chăn, dùng chăn quấn lấy mình trông giống một con tằm.

"Nếu vậy thì anh định đi đâu?"

Cô vừa hỏi vừa nhắm hai mắt lại định ngủ.

Chỉ là vào lúc này, Kiều Trác Phàm lại vén chăn của cô lên. Không khí lạnh lẽo tiếp xúc da thịt khiến Tiếu Bảo Bối có chút không vui nhíu mày.

"Kiều Trác Phàm, anh làm gì vậy?"

"Bảo bảo, thay quần áo đi, anh đưa em ra ngoài..."

Tiếu Bảo Bối nghe anh nói mới chú ý tới trên tay Kiều Trác Phàm đang cầm một cái váy màu trắng.

Có lẽ là anh chuẩn bị cho cô?

"Muốn đi đâu?" Thật ra cô rất muốn ngủ nhưng khi nhìn đến bộ dạng hưng phấn của Kiều Trác Phàm cô lại không nỡ từ chối.

"Đương nhiên là đi đến nơi đặc biệt, tin anh đi!" Kiều Trác Phàm tràn đầy tự tin giúp cô mặc quần áo tử tế.

Mà Tiếu Bảo Bối lúc này?

Dường như cô đã vô cùng quen với phương thức thay quần áo này rồi.

Sau khi mang thai, Tiếu Bảo Bối rất lười cử động. Có lúc buổi tối cô không chịu đi tắm, Kiều Trác Phàm thích sạch sẽ không nhịn được, bế cô vào phòng tắm tự ra tay tắm cho cô.

Cho nên so với chuyện đó, bị Kiều Trác Phàm tự mình thay quần áo chỉ giống như là đồ nhi gặp sư phụ.

Đối với hành động của Kiều Trác Phàm, cô cũng không phản kháng.

Dĩ nhiên, đối với việc Kiều Trác Phàm thừa dịp lén sờ soạng ngực cô, cô cũng mắt nhắm mắt mở!

Hết cách rồi, ai bảo tại cô lười làm chi?

Nếu muốn có người phục vụ thì phải cho người ta chút ngon ngọt mới được! Nếu không ai lại nguyện ý giúp không công?

Sâu sắc biết được nguyên tắc "thoả thuận hai bên" của thương nhân Kiều Trác Phàm, những ngày qua Tiếu Bảo Bối lựa chọn thái độ có chút tương tự với buông thả.

Bởi vì cô biết rõ, mấy hôm trước lúc Kiều Trì kiểm tra cho cô đã "cố ý" dặn dò Kiều Trác Phàm. Nắm được điểm này, Tiếu Bảo Bối tin tưởng dù Kiều Trác Phàm có ý muốn cũng sẽ không dám có hành động gì vượt quá kiểm soát.

Nhưng mà dường như hôm nay Kiều Trác Phàm có chút không khống chế được.

Cô đang thừa dịp Kiều Trác Phàm "phục vụ" thay quần áo để nhắm mắt dưỡng thần thì lại cảm thấy ngực có chút đau nhói.

Tiếu Bảo Bối vừa mở mắt liền phát hiện thì ra là Kiều Trác Phàm đang vùi đầu vào ngực cô. Lúc này, vị đại gia nào đó mượn cớ thay quần áo đã đem cô lột sạch sẽ, sau đó giống như hưởng dụng món tráng miệng sau khi ăn xong.

"Kiều Trác Phàm, không thể!" Không phải Tiếu Bảo Bối làm quá mà vì cô cảm nhận được hô hấp của Kiều Trác Phàm dồn dập hơn so với trước kia rất nhiều.

Cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng anh sẽ không nhịn được mà lau súng cướp cò mất.

"Anh biết..." Kiều Trác Phàm tiếp tục tranh thủ gặm, dùng đáp án qua loa lấy lệ để trả lời cô.

"Anh đã biết rồi mà còn không nhanh chóng đứng dậy..." Cô có thể cảm thấy nhiệt độ trên người Kiều Trác Phàm càng ngày càng cao, nếu còn tiếp tục, Tiếu Bảo Bối thật sự lo lắng anh còn có thể thu tay lại hay không.

"Kiều Trác Phàm, anh đè làm em thấy ngộp quá!"

"Bảo bảo, anh sắp điên rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.