Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 192: Thế hệ mới Trần lão sư ra đời



Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Nghe được giọng nam quen thuộc, sống lưng Kiều Trác Phàm cứng đờ.

Chỉ có Tiếu Bảo Bối bên cạnh Kiều Trác Phàm không suy nghĩ nhiều, vừa nhìn Lăng Công Chúa và Đàm Duật liền chủ động tiến lên: "An­na, không nghĩ đến lại gặp được hai người ở nơi này?"

"Đây đâu phải tình cờ, sau khi Kiều nghe được kế hoạch hẹn hò của tôi và anh Duật nên đã hỏi tôi địa chỉ đấy!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lăng Công Chúa tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Nhìn nụ cười này, Tiếu Bảo Bối cũng phát hiện hình như gần đây An­na thay đổi không nhỏ.

Trước kia mặc dù An­na xinh đẹp, nhưng tính tình có chút tùy ý. Nhưng bây giờ, An­na ở bên Đàm Duật giống như một chú chim nhỏ nép vào người.

Không chỉ vậy, lúc Đàm Duật đứng bên cạnh, cô ấy còn chủ động vòng tay vào khuỷu tay của Đàm Duật.

"Hai người hẹn hò ở đây?" Tiếu Bảo Bối nhìn bọn họ tay nắm chặt tay, hai mắt đều sáng lên.

Lần trước nghe Lăng Công Chúa hạ quyết tâm muốn thu phục Đàm Duật, Tiếu Bảo Bối liền bắt đầu mong đợi hai người này có thể tiến triển hơn.

Không như trước kia, mỗi lần Đàm Duật nhìn thấy Lăng Công Chúa đều là dáng vẻ nhức đầu không thôi. Bây giờ, Đàm Duật lại bị Lăng Công Chúa quyến rũ, thấy tóc chạm vào môi, anh còn chủ động giúp cô vuốt xuống. Đây là dáng vẻ điển hình của một người đàn ông tốt.

Thấy tình huống như vậy, không chỉ mình Tiếu Bảo Bối cảm thán không thôi mà những người vừa rồi vây quanh cô và Kiều Trác Phàm đều rung động trước hành động của Đàm Duật.

Người đẹp thì bọn họ đã thấy nhiều rồi nhưng chưa bao giờ thấy một đôi tình nhân đẹp như vậy.

Chỉ là dường như Lăng Công Chúa và Đàm Duật đã quen với ánh mắt hâm mộ này, không hề lúng túng chút nào.  

"Đúng vậy, chúng tôi có hẹn ở đây. Tiếu Bảo Bối, cô hâm mộ sao?" Lăng Công Chúa vừa tựa đầu vào vai Đàm Duật một cách tự nhiên vừa nói.

Tiếu Bảo Bối cũng không cam chịu nhận thua, đi thẳng tới trước mặt Kiều Trác Phàm, bắt chước Lăng Công Chúa ôm lấy cánh tay Kiều Trác Phàm nói: "Tại sao chúng tôi cần phải hâm mộ, chúng tôi cũng tới đây hẹn hò mà. Đúng không, Kiều Trác Phàm?"

Lời phía trước là phản bác Anna, còn vế sau là nói với Kiều Trác Phàm.

Một loạt hành động của Tiếu Bảo Bối giúp Kiều Trác Phàm vẫn đang ngây người phục hồi tinh thần lại.

"Ừ..." Anh hừ hừ, tỏ vẻ trả lời nhưng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày vẫn không biến mất chút nào.

"Kiều, sao hai người lại mặc như vậy, vừa đi dự tiệc xong liền đến đây sao?"

Kiều Trác Phàm sợ cái gì, cái đó liền tới.

Anh đang suy nghĩ làm sao để nhanh chóng đưa Tiếu Bảo Bối rời khỏi nói này thì Đàm Duật lại lên tiếng.

Một câu nói liền trực tiếp khiến sắc mặt Kiều Trác Phàm âm trầm thêm lần nữa.

"Không thể nào? Kiều, không phải anh nói buổi tối sẽ dành ra thời gian dẫn Tiếu Bảo Bối tới đây chụp hình dán sao? Tại sao còn đi dự tiệc?" Lăng Công Chúa nghĩ đến dáng vẻ Kiều Trác Phàm chân thành thề thốt lúc sáng, có chút nghi hoặc nhìn anh.

Hơn nữa, vì chuyện chụp hình này mà hai người bọn họ trực tiếp bán đứng A Vĩ, để A vĨ làm công việc thay họ.

Có lẽ giờ này A Vĩ vẫn còn ở lại tập đoàn Đế Phàm làm thêm giờ.

Cho nên, theo hiểu biết của An­na đối với Kiều Trác Phàm, anh không thể nào còn đi tham gia party gì mới phải.

Chẳng lẽ...

Sau khi đảo mắt quanh người Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm mấy vòng, Lăng Công Chúa đột nhiên mang theo nụ cười giảo hoạt, nói: "Kiều, không phải anh cho rằng đây sẽ là một nơi sang trọng nên mới cố ý về nhà cùng Tiếu Bảo Bối thay đổi thành trang phục như vậy chứ?"

Lúc Lăng Công Chúa mang theo nụ cười nói ra những lời này, Kiều Trác Phàm thật muốn trực tiếp bóp chết cô ấy thôi.

Cô chết rồi thì sẽ không líu ríu trước mặt của anh, sẽ không đâm vào nỗi đau của anh nữa, không phải sao?

Nếu không phải vì Đàm Duật đang đứng bên cạnh cô thì có lẽ Kiều Trác Phàm đã sớm ra tay.

Có thể trông cậy Đàm Duật giải vây cho Kiều Trác Phàm anh sao?

Nằm mơ đi!

Đàm Duật nghe Lăng Công Chúa nói móc đã cười mức muốn lăn lộn trên đất. Lúc này sao anh còn trông cậy Đàm Duật giải vây giúp anh?

Nếu vậy thì heo mẹ cũng có thể leo cây được!

"Kiều, cậu thật ngốc! Đến nơi này sao có thể lái xe thể thao, mặc âu phục chứ? Nhìn trang phục của mình xem!" Đàm Duật cười rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.