Từ sáng sớm tới giờ, Lăng Công Chúa thấy Kiều Trác Phàm luôn bày ra dáng vẻ không yên lòng. Sau đó, cô xem xét mới phát hiện A Vĩ cũng không có ở bên cạnh anh.
Lăng Công Chúa hỏi thăm Tiểu Chí một chút mới biết chuyện Tiếu Bảo Bối đã trở lại tập đoàn Tiếu thị làm.
Ngay từ lúc thấy dáng vẻ này của Kiều Trác Phàm, Lăng Công Chúa có thể khẳng định có liên quan đến Tiếu Bảo Bối.
Dù sao, ở bên cạnh họ, trừ Tiếu Bảo Bối ra thì không có ai có thể khiến cảm xúc Kiều Trác Phàm phập phồng lớn như vậy.
Nghe được đề nghị này, cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng quay đầu lại.
Hiển nhiên, anh động lòng đối với lời đề nghị của cô.
"Nếu anh muốn gọi, tôi sẽ giúp anh!"
Hôm nay Lăng Công Chúa rất nhiệt tình. Bởi vì cô muốn phục vụ tốt Kiều Trác Phàm, đến lúc đó tâm tình anh tốt sẽ đặc xá cho cô được nghỉ mấy ngày. Nếu vậy, kế hoạch đi du lịch của cô và anh Duật sẽ dễ trở thành hiện thực hơn!
Nhưng sau khi trầm ngâm chốc lát, Kiều Trác Phàm thốt lên: "Không được!"
"Sao vậy? Nếu không anh tự mình gọi cho Tiếu Bảo Bối đi?"
Thấy phản ứng vừa rồi của Kiều Trác Phàm, Lăng Công Chúa nhận định anh đã đồng ý lời đề nghị này, không ngờ, anh lại từ chối. Bất đắc dĩ, Lăng Công Chúa chỉ có thể đem điện thoại giao cho Kiều Trác Phàm, để anh lựa chọn.
Nhưng Kiều Trác Phàm cầm thật lâu, cuối cùng vẫn đặt lại trên bàn làm việc.
"Thế nào? Hai người lại cãi nhau?" Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Kiều Trác Phàm, Lăng Công Chúa hỏi.
"Không có!" Kiều Trác Phàm vuốt vuốt trán, nói tiếp: "Tôi không muốn quá gò bó cô ấy... Trói cô ấy ở bên cạnh tôi, cũng không phải kế hoạch lâu dài..."
Tối qua, lúc Tiếu Bảo Bối nói phải đến tập đoàn Tiếu thị làm việc, Kiều Trác Phàm quả thật có ý định như vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ một phen, anh bắt đầu biết được dù hiện tại giữ cô ở bên người, đó cũng chỉ là cách làm nhất thời, không thể mãi mãi như vậy được.
Nhất là cô trẻ hơn so với anh, bây giờ là thời điểm cô thích vui chơi. Nếu về sau cô không chịu nổi trói buộc, muốn rời xa anh thì sao?
Bởi vì ý nghĩ này, Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể mặc cô đến Tiếu thị làm.
Nhưng mới một buổi sáng anh đã cảm thấy mình không ổn rồi.
Trong đầu luôn là hình bóng của Tiếu Bảo Bối, anh lo lắng không biết cô có thể tự chăm sóc mình không, có nghỉ ngơi tốt không?
Vì thế, không biết Kiều Trác Phàm đã gọi cho A Vĩ biết bao nhiêu cuộc rồi. Nhưng dù vậy anh vẫn không cách nào ngừng lo lắng cho Tiếu Bảo Bối...
"Nếu anh không thể gọi cô qua đây, vậy anh dứt khoát đem phòng làm việc dời đến bên kia là được!" Lăng Công Chúa nhìn người đàn ông lộ ra dáng vẻ bất lực, liên tiếp hủy bỏ đề nghị của cô, bất đắc dĩ mới châm chọc anh một chút.
Nhưng Lăng Công Chúa tuyệt đối không ngờ chỉ một câu kể khổ vô tâm mà khiến Kiều Trác Phàm nhìn cô chằm chằm.
Lăng Công Chúa lập tức khẩn trương liếm môi, mở miệng hỏi: "Tôi chỉ nói vậy thôi, anh không cần bày ra bộ dạng muốn đánh nhau như vậy chứ?"
Mặc dù lúc ở nhà cô đều không chút kiêng kỵ, nhưng dù sao đây cũng là tập đoàn Đế Phàm. Hơn nữa, Lăng Công Chúa cũng nghe qua chuyện Kiều Trác Phàm đã trải qua khi ở nước ngoài.
Cô không dám trêu chọc vị gia này.
Nhưng vấn đề là, dường như vừa rồi cô không sai gì chứ?
Tại sao hiện tại Kiều Trác Phàm lại nhìn cô như nhìn kẻ thù vậy?
Thật sợ hãi, có phải không?
Rốt cuộc cô nên làm gì mới phải đây?
Trước mắt, Lăng Công Chúa không có chủ ý gì.
Nhưng ngay lúc này, Kiều Trác Phàm lại nói với cô: "Không ngờ đầu óc cô hoạt động tốt thật!"
Dứt lời, Kiều Đại gia còn ban thưởng cho cô một độ cong nơi khóe môi.