Vào lúc này, dường như Tiếu Vi mới nghĩ đến bà ta là cô của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng khi chỉ vào Tiếu Bảo Bối mắng cô là con hoang sao bà ta không nhớ đến?
Thật là buồn cười.
Bởi vì trong suy nghĩ của bà ta, Tiếu Bảo Bối không có tác dụng gì nên bà ta không muốn nhận cô.
"Cô? Người chỉ mặt mắng tôi con hoang là cô tôi ư?" Tiếu Bảo Bối nghe Tiếu Vi nói, đột nhiên phá lên cười.
Tiếng cười kia, không khỏi quỷ dị.
Nhất là bên ngoài cửa sổ là một mảng mây đen âm u khiến sống lưng Tiếu Vi lạnh buốt.
Xem ra, hôm nay một mình bà ta đến tìm Tiếu Bảo Bối là cách làm thiếu sót.
Nếu vậy bây giờ nên rời khỏi chỗ này rồi tính tiếp. Nghĩ tới đây, Tiếu Vi bắt đầu sải bước hướng cửa phòng làm việc đi tới.
Bà ta biết, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, dù Tiếu Bảo Bối lòng dạ độc ác thế nào cũng không thể đánh bà ta trước nhiều nhân viên như vậy.
Cho nên, nhất định phải rời khỏi nơi này thật nhanh mới được! Dường như Tiếu Vi dùng tốc độ nhanh nhất cả đời này mà chạy.
Chỉ là đúng lúc đó, bà ta nghe được tiếng hừ lạnh sau lưng truyền đến.
"Thật xin lỗi, như vậy không được rồi!"
Sau khi dừng lại một chút, Tiếu Bảo Bối lại phân phó A Vĩ: "Anh A Vĩ, vất vả lắm cô tôi mới đến, chúng ta nhất định phải để bà ấy ngồi lại, chiêu đãi một chút! Nếu không đến lúc đó có người nói Tiếu Bảo Bối tôi không hiếu thảo với người lớn thì sao?"
"Vâng, tôi sẽ thay phu nhân “chăm sóc”, “hiếu kính” cẩn thận!" A Vĩ nghe được lời dặn dò của Tiếu Bảo Bối, máu khắp người giống như bị đốt lên.
Thật ra anh vẫn luôn lo lắng, người giống như Tiếu Bảo Bối, rất mềm lòng. Nếu tương lai Kiều Thiếu gặp phải vấn đề gì, nhất định cô không có cách nào trợ giúp Kiều Thiếu.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tiếu Bảo Bối xử sự quả quyết, A Vĩ liền bỏ qua sự lo lắng trước đây.
Dường như lần này anh mới thấy được bộ mặt thật của cô.
Mẹ nó, cừu nhỏ đơn thuần vô tội ở đâu chứ, rõ ràng chính là một con sói đội lốt cừu.
Trình độ phúc hắc của nha đầu này tuyệt đối không thua kém Kiều Thiếu!
Sau khi nhận lệnh từ Tiếu Bảo Bối, A Vĩ nhanh chóng lại gần Tiếu Vi. Lúc bà ta đang chuẩn bị cầm nắm của, bàn tay A Vĩ trực tiếp vỗ trên ván cửa.
Lần này, dù Tiếu Vi có cầm được nắm cửa cũng không thể làm gì bởi sức lực của bà ta vốn không phải đối thủ của A Vĩ. Tay anh đặt ở phía trên, Tiếu Vi dùng sức kéo nhưng cánh cửa không nhúc nhích chút nào.
Sau đó, người đàn ông xách Tiếu Vi như xách một con gà con, trực tiếp xách cổ bà ta đi về phía Tiếu Bảo Bối.
"Anh A Vĩ, nhớ kỹ tốt nhất không nên lưu lại vết sẹo! Nếu không đến lúc đó cô tôi trách tội thì không hay!" Thấy A Vĩ thành công bắt được Tiếu Vi, khóe miệng Tiếu Bảo Bối lộ ra nụ cười sảng khoái.
Cha không tự mình xuống tay, vậy thì để Tiếu Bảo Bối cô ra tay vậy.
Nếu không diệt trừ Tiếu Vi thì e rằng không bao lâu nữa, Tiếu thị sẽ lọt vào tay người khác mất!
"Dạ!" A Vĩ nghe được Tiếu Bảo Bối dặn dò, nở nụ cười tàn khốc.
Dường như bây giờ Tiếu Vi mới ý thức tới chuyện không tốt sắp xảy ra, bắt đầu tê tâm liệt phế gầm lên: "Đừng đánh tao...tao là cô mày! Có ai không, cứu mạng..."
Tiếu Vi lại bắt đầu gầm thét kêu cứu.
Âm thanh này vang lại khiến Tiếu Bảo Bối có chút không vui nhíu mày.
Bây giờ cô đang dưỡng thai. Nếu Tiếu Vi cứ kêu gào như vậy lỡ dọa đến đứa nhỏ trong bụng thì sao?
Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối xoay người nói: "Anh A Vĩ, cô tôi la hét như vậy sẽ ảnh hưởng đến đồng nghiệp khác làm việc. Chúng ta thân là con cháu, nên suy nghĩ giúp cô tôi mới được!"
Tiếu Bảo Bối ra ám hiệu, A Vĩ lập tức nói: "Tôi biết rồi!"
A Vĩ nhanh chóng móc từ túi sách của mình ra một mảnh vải trắng, trực tiếp nhét vào miệng Tiếu Vi.
Lần này, dù Tiếu Vi có bất mãn nhiều đi nữa, cũng không nói được.
Vốn là nghe được tiếng vang, những nhân viên bên ngoài vẫn luôn yên lặng chờ đợi đánh nhau lại không nghe được âm thanh gì.
Xem ra không có kịch hay gì để xem rồi, nhóm người đó nhanh chóng tản đi.
Chỉ là họ không biết, khi bọn họ rời đi, người vừa rồi còn vênh váo, hả hê mắng chửi Tiếu Bảo Bối bây giờ dù bị đánh đến mức điên đảo, nhưng miệng lại bị ngăn cản nên không nói được gì.
Tiếu Vi bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Không biết mình ra khỏi Tiếu thị bằng cách nào, bà ta chỉ biết khi tỉnh lại đang ở trước cửa nhà người đàn ông của bà ta.