“Chị họ, không có việc gì để nói thì em đi trước đây. Ngày mai phải đến công ty nên còn nhiều thứ phải chuẩn bị.” Uống hết giọt cà phê cuối cùng, Tiếu Bảo Bối đứng lên.
Không phải Tiếu Huyên nói hôm nay mời cô ra để uống cà phê sao? Bây giờ, cô đã uống cà phê xong, cũng liền có thể đi rồi chứ?
Nhưng rõ ràng Tiếu Huyên không có ý định để cô đi: “Tiếu Bảo Bối, em chờ một chút.”
“Chị họ còn có chuyện gì sao?” Tiếu Bảo Bối nghe gọi nhìn về phía Tiếu Huyên, tóc đuôi ngựa hoạt bát đung đưa ở phía sau.
“Là như vậy. Quý Xuyên cũng sắp tan ca, anh ấy hẹn chị cùng nhau đi ăn cơm. Không bằng như vậy đi, ba người chúng ta cùng nhau ăn nhé?” Tiếu Huyên cười vẫn động lòng người như trước, nhưng nụ cười kia trong mắt Tiếu Bảo Bối, tựa như một chiếc lưỡi hái.
Cô ta biết rõ Tiếu Bảo Bối đã từng rất si mê Quý Xuyên.
Cho dù cô có gả cho người khác, cũng không thể nào chỉ trong nửa tháng có thể hoàn toàn gạt bỏ hình bóng của người đàn ông này ra khỏi tim cô được.
Nhưng Tiếu Huyên vẫn nhắc tới trước mặt cô, thậm chí còn muốn kéo hắn đến khoe khoang trước mặt Tiếu Bảo Bối.
Chẳng lẽ, cô ta muốn cô moi tim ra cho bọn họ xem mới cam tâm?
Tiếu Bảo Bối theo bản năng muốn từ chối. Nhưng miệng vừa động, Tiếu Huyên đã đoạt trước một bước, nói là đã gọi điện thoại cho Quý Xuyên rồi.
Quý Xuyên cũng tới cực kỳ nhanh, trên tay còn cầm cặp công văn màu đen, nhìn bộ dáng liền biết là từ công ty chạy đến.
Cũng đúng, đây là nhà hàng gần Tiếu thị.
Tiếu Bảo Bối vẫn cảm thấy, hai người kia hẳn là đã hẹn từ trước.
Chẳng qua, khi Quý Xuyên thấy cô, ngược lại có chút bất ngờ, sau đó có chút không hiểu nhìn về phía Tiếu Huyên.
“Bảo Bối nói ba người chúng ta rất lâu rồi cũng chưa cùng nhau ăn cơm, cho nên em liền hẹn anh cùng tới đây.” Tiếu Huyên giải thích như vậy trước ánh mắt khó hiểu của Quý Xuyên.
Một khắc kia, Tiếu Bảo Bối cười.
Hóa ra, khả năng đổi trắng thay đen thật sự đúng là có di truyền.
Không phải là ăn một bữa cơm thôi sao?
Cô ăn, còn không được sao?
“Thật sao...” Quý Xuyên mang nghi hoặc, lúc chuyển ánh mắt từ trên mặt Tiếu Huyên đến Tiếu Bảo Bối liền thay đổi.
Trừ vẻ nghi vấn, muốn tìm tòi nghiên cứu dụng ý của Tiếu Bảo Bối gọi bọn họ cùng nhau ăn cơm ra, còn có kinh diễm.
Ở trong ấn tượng của hắn, hình tượng của Tiếu Bảo Bối vẫn luôn là canh suông mì sợi khô khan. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó Tiếu Bảo Bối cũng sẽ mặc váy mát mẻ thế này, phô da thịt trắng nõn ra trước mặt người khác.
Nhất là cánh tay kia bình thường che chắn rất kỹ, bây giờ để lộ ra ngoài làm người ta nhịn không được muốn nhéo một cái.
“Xuyên, hai ngày nay dạ dày anh không được tốt, mau ăn đi?” Tiếu Huyên hết sức nhấn mạnh âm điệu, kéo tâm trí của hắn đang tạm thời bị Tiếu Bảo Bối câu đi.
“Khụ khụ... Ừ.” Quý Xuyên cuống quít ho khan để che giấu luống cuống của mình.”Bảo Bối, em cũng gọi món đi. Anh nhớ em thích ăn bò bít tết rượu vang, thịt phải mềm.”
Thấy hắn tự dưng để tâm đến mình, đột nhiên Tiếu Bảo Bối ý thức được, rốt cuộc bản thân mình cũng có tư chất làm Quý Xuyên thất thần.
Gậy ông đập lưng ông như vậy, thấy thế nào?
Tiếu Bảo Bối biết suy nghĩ của mình có chút tà ác, nhưng cách làm hôm nay của Tiếu Huyên quả thật làm cô rất bực mình nên cô không lo được nhiều như vậy.
“Cám ơn.” Cô dịu dàng nói, liền nhận lấy thực đơn mà Quý Xuyên ân cần đưa tới cho mình.
“Cám ơn cái gì chứ, quan hệ của hai chúng ta là gì mà phải nói như vậy?” Dường như tâm tình của Quý Xuyên không tệ. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ hòa bình ở cùng nhau kể từ sau khi Tiếu Bảo Bối ném giấy hôn thú của hắn và Tiếu Huyên đến trước mặt hắn.
“...” Nếu như dựa theo tính tình của mình, giờ khắc này Tiếu Bảo Bối thật muốn đập mấy món đồ mà mình bắt được lên đầu Quý Xuyên.
Cũng đã kết hôn với người phụ nữ khác, còn nói tới quan hệ với Tiếu Bảo Bối cô sao?
Bây giờ bọn họ dù một xu quan hệ cũng không có.
Nhưng nhìn thấy tức giận trong mắt Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối mới cố gắng kiềm nén cơn tức của mình, ngẩng đầu lên bày một nụ cười đáng yêu với Quý Xuyên.
Thấy hai người mắt đi mày lại không xem ai ra gì, đột nhiên Tiếu Huyên cảm thấy hôm nay mình hạ sai nước cờ.
Tại sao phải kéo Quý Xuyên đến để hai người bọn họ liếc mắt đưa tình ở trước mặt mình? Chính là sợ người khác không biết hai người đã từng yêu nhau sao?
Từ đó trở đi, Tiếu Huyên yên tĩnh ăn cơm. Nhưng Quý Xuyên vừa được Tiếu Bảo Bối đáp lại, giống như đứa trẻ được cho kẹo. Trừ Kiều Trác Phàm ra, hắn liền hỏi thăm đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Tiếu Bảo Bối, lại xem người vợ bên cạnh như người vô hình.
- - Tuyến phân cách - -
“Ăn no rồi. Quý Xuyên, không phải anh còn muốn về công ty sao? Chúng ta cùng đi đi.” Nhìn thấy Quý Xuyên cuối cùng cũng để dao xuống, Tiếu Huyên lập tức mở miệng.
“Gấp cái gì? Nếu không thì chúng ta uống ly cà phê đi?” Ba chữ trước, là Quý Xuyên ném cho Tiếu Huyên, giọng nói kia không khác gì hừ lạnh. Câu nói còn lại là nhìn về phía Tiếu Bảo Bối, đáy mắt hắn còn chứa vui vẻ.
Thái độ trước sau khác biệt, làm Tiếu Huyên không có cách nào che dấu lửa giận trong mắt.
“Thôi đi. Hôm nay ăn no quá rồi, uống cà phê không nổi nữa. Hơn nữa, em đã ăn không một bữa cơm lớn của hai người rồi, nếu còn uống cà phê nữa đoán chừng chị họ sẽ rủa chết em đấy.” Giọng nói của Tiếu Bảo Bối rất nhẹ, nửa chế nhạo nửa đùa nhìn về phía Tiếu Huyên.
Chỉ thấy sau khi Quý Xuyên nghe đến lời nói của Tiếu Bảo Bối cũng nhìn về phía Tiếu Huyên.
Tiếu Huyên chưa kịp che giấu vẻ mặt tức giận của mình, cứ như vậy bại lộ ở trước mặt Quý Xuyên. Chọc cho người đàn ông này lập tức vứt cho cô một vẻ mặt chán ghét.
Mắt thấy đôi gian phu dâm phụ đang lườm nhau, Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình nên toàn thân mà lui: “Được rồi em còn có chút việc, đi trước đây. Lần tới có cơ hội, ba người chúng ta lại gặp mặt ăn cơm.” Nếu như, không sợ bị cô làm cho tức chết, thì có thể lại cùng nhau ăn cơm thử xem.
Bỏ lại lời này, Tiếu Bảo Bối liền vỗ vỗ cái mông nhỏ đi khỏi. Để lại Quý Xuyên mê mẩn nhìn theo bóng lưng của Tiếu Bảo Bối, cùng với Tiếu Huyên mặt mũi tràn đầy oán giận...
**
Hôm nay quay lại trang một đọc văn án truyện rồi thấy số thanks thấp lè tè, chỉ 14 thanks thôi, huhu, nàng nào thương tình quay lại văn án thanks hộ ta một cái với.