Trong phòng rửa tay, Tiếu Bảo Bối dùng nước lạnh vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, để khiến mình tỉnh táo hơn.
Không biết là do vừa rồi trong miệng của Kiều Trác Phàm mang theo mùi rượu hay là do nguyên nhân nào khác, sau khi nụ hôn kia chấm dứt, thì Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình có chút choáng váng, bước chân có chút không vững.
Nhân lúc Kiều Trác Phàm và Đàm Duật nói chuyện gì đó, cô lấy cớ đi vào toilet, để cho tỉnh táo lại.
Nhưng mà vào lúc cô đang vốc nước được một nửa, thì bị cúp điện.
Đột nhiên tối đen lại, khiến cho Tiếu Bảo Bối ngồi xổm trong phòng toilet khóc lên, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Chứng sợ hãi giam cầm, đây là chứng bệnh cô mắc phải vào năm mẹ cô rời đi.
Bác sĩ nói, vì mẹ cô rời đi, vì tự trách bản thân nên một năm sau khi mẹ cô rời đi thì cô bị mắc bệnh này.
Có một lần, trong nhà bị cúp điện. Cha của cô còn đang trên đường tan làm trở về nhà.
Mà lúc ấy cô liền núp trong phòng mình, khóc đến phát run. Đợi đến khi cha của cô về nhà phát hiện ra cô, thì cô đã ngất đi.
Từ lần đó về sau, Tiếu Đằng lại sợ phát sinh tình huống giống như vậy nữa, nên đã lắp đặt bộ tích điện, cho dù những chỗ khác bị mất điện, thì nhà bọn họ vẫn có nguồn điện dự trữ. Để phòng ngừa Tiếu Bảo Bối phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn
Nhưng Tiếu Bảo Bối không nghĩ tới, hôm nay lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này.
Lúc này, toàn thân cô đang phát run, rất khó thở.
“Cứu mạng...”
Cô ôm ngực, vừa khóc vừa la lên.
“Cha à... Cứu Bảo Bối!” Tiếu Bảo Bối có thể cảm nhận được rõ ràng, lý trí đang từng chút từng chút rời xa thân thể.
Nhưng vào lúc cô sắp tuyệt vọng thì ở cửa phòng truyền tới tiếng gọi ầm ĩ đầy lo lắng: “Cục cưng...”
“Cục cưng, em ở chỗ nào? Nghe thấy, trả lời lại anh một tiếng.”
“Cục cưng?”
Trong bóng tối anh vô cùng lo lắng và sốt ruột.
“Kiều Trác Phàm, tôi ở chỗ này!” Nghe được giọng nói của anh, Tiếu Bảo Bối giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng hô to.
“Cục cưng! Cục cưng, anh ở đây rồi!” Từng có một thời gian, Kiều Trác Phàm ở trong đội ngũ tiếp nhận huấn luyện bí mật của Đàm Dật Trạch. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn . Cho nên, thị lực trong bóng tối của anh so với người thường cao hơn gấp bội.
Lúc này, anh tìm theo tiếng nói phát ra, có thể thấy rõ ràng Tiếu Bảo Bối đang nằm co thành một đống ở dưới đất, cả người đang run rẩy.
Một giây này, anh cảm giác như tim mình bị kim châm. Không có vết thương, nhưng lại đau đớn không chịu được.
“Cục cưng...” Anh bất chấp ôm cô vào trong lòng mình.
“Kiều Trác Phàm, tôi rất sợ!” Cho dù cô không nói, thì anh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Cho dù toàn thân được anh ôm rồi, nhưng mà cô vẫn run rẩy.
“Anh biết! Không sao nữa rồi, có anh ở đây rồi.” Cô có chứng bệnh sợ hãi giam cầm, bệnh trạng tương đối mãnh liệt. Điểm này, Kiều Trác Phàm biết rõ. Nhưng anh không nghĩ tới, hôm nay đưa cô đến đây chơi, để thả lỏng tâm tình, ai ngờ tự dưng lại mất điện. Xem ra, sau này muốn dẫn Tiếu Bảo Bối đi chỗ nào, nhất thiết phải kiểm tra qua thiết bị điện ở đó mới được!
“Cục cưng, không sao rồi. Kiều ở chỗ này, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, không có người nào có thể gây tổn thương hoặc làm hại em được!” Trong bóng tối, giọng nói của anh như mang theo một ma lực, khiến cho người ta tin tưởng.
Nằm ở trong lòng của anh, lắng nghe nhịp tim đập của anh. Tiếu Bảo Bối mới phát hiện được, bệnh của cô đã đỡ hơn không ít. Nhưng vẫn nắm chặt lấy tay áo sơ mi của Kiều Trác Phàm, nhất định không chịu buông ra.
“Bốp...”
Một lúc lâu sau, đã có điện lại.
Nhưng tay của Tiếu Bảo Bối vẫn còn hơi run, cũng không chịu buông Kiều Trác Phàm ra. Rơi vào đường cùng, người đàn ông chỉ có thể ôm cô vào trong lòng, đi ra khỏi toilet nữ.
Mà lúc Kiều Trác Phàm ôm Tiếu Bảo Bối rời khỏi toilet kia, một người phụ nữ đi từ trong toilet đi ra.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người đã đi xa kia, vẻ mặt Tiếu Vi chợt lóe lên sự lạnh lùng... Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, anh đừng đi!” Bởi vì cảm xúc của Tiếu Bảo Bối cho chút không ổn định, Kiều Trác Phàm cũng không nán lại quán bar nữa.
Trực tiếp đưa Tiếu Bảo Bối trở về nhà của bọn họ.
Vừa về đến nhà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn vương nước mắt, Kiều Trác Phàm định đi tìm cái khăn ướt để giúp cô lau mặt. Nhưng tay của anh mới vừa buông Tiếu Bảo Bối ra, thì tôi tay nhỏ bé xanh xao của cô đã ôm chặt lấy thắt lưng của anh.
“Cục cưng, anh chỉ đi lấy khăn ướt để lau mặt cho em!”
“Tôi không cần!”
Cô cố chấp không chịu buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt ở sống lưng của Kiều Trác Phàm.
“Được, được, anh không đi nữa... Tối nay cứ ôm như vậy có được không?”
Mọi người đều biết, Kiều Trac Phàm là một người không dễ lừa gạt.
Ở trong gia tộc kia, nếu như ai nói cái gì anh cũng nghe lời, thì anh đã sớm bị người ta nuốt cả xương cốt vào bụng rồi.
Điều này cũng luyện thành hành vi nghiêm khắc của anh!
Nhưng tất cả mọi thứ kia, lúc đối mặt với Tiếu Bảo Bối, đều không có tác dụng.
“Ừ...” Anh dụ dỗ, vốn tưởng rằng cô sẽ từ chối. Ai ngờ, vào lúc anh xoay người, thì lại chủ động ôm lấy anh.
Đối với cái bộ dạng ôm chằm chằm này, Kiều Trác Phàm sững sờ một lúc, rồi đổi từ bị động thành chủ động, ôm lấy đầu vai của Tiếu Bảo Bối, rồi nằm làm ổ trong chăn.
“Cục cưng, em nói chúng ta hơn nửa đêm rồi còn ở chỗ này đắp chăn nói chuyện phiếm, chuyện này có phải có chút trái với lẽ thường không?” Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, vẻ mặt Kiều Trác Phàm hết sức nghiêm túc, giống như những lời kia của anh là một chuyện vô cùng chính nghĩa.
Nhưng trên thực tế, tay của anh...
“Kiều Trác Phàm, tay của anh có phải đặt nhầm chỗ rồi không?”
Một lúc lâu sau, Tiếu Bảo Bối mới hậu tri hậu giác phát hiện có một cái móng vuốt đang bấu víu trên ngọn đồi của cô.
“Không đặt sai đâu!” Người nào đó thu hồi lại móng vuốt của mình, rồi rất tự nhiên ấn lên lại.
“Anh...”
“Anh đang giúp em mát xa một chút!” Lại tới nữa.
Thiên hạ này, có thể làm thành hành vi phóng đãng như vậy, mà lại biểu đạt uyển chuyển không biết xấu hổ như thế này, đoán chừng chỉ có mỗi đại thiếu gia Kiều ở trước mặt này thôi.
“Tôi không cần.”
“Chỉ mát xa một cái! Mời quý khách vui lòng nhận cho...”
Móng vuốt của người nào đó dường như không để yên được mà xoa xoa bên ngoài lớp quần áo. Anh cười đối với Tiếu Bảo Bối, đuôi lông mày không còn bén nhọn như đối với những người khác, mà chỉ có sự dịu dàng.
“Kiều Trác Phàm, anh có thể đừng động nữa được không để tôi ngủ một giấc thật ngon?” Lại một lần nữa giữ lại cái móng vuốt đang cử động kia, Tiếu Bảo Bối nháy mắt một cái với anh. dfien ddn lie qiu doon
Vốn tưởng rằng, Kiều Trác Phàm thích làm theo ý mình, căn bản sẽ không nghe theo lời nói của cô. Thậm chí Tiếu Bảo Bối đã chuẩn bị để kháng chiến lâu dài với Kiều Trác Phàm. Ai ngờ, sau khi cô nói những lời này xong, móng vuốt vốn đang làm điều ác trên người của Tiếu Bảo Bối, lập tức dừng lại.
Chờ lúc Tiếu Bảo Bối quan sát Kiều Trác Phàm lần nữa, thì thấy người đàn ông này nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Thật là hết cách với em...” Anh mỉm cười, thỏa đáng. Vừa hay, thể hiện được sự mất mát và bất đắc dĩ của anh, và cũng thể hiện được sự cưng chiều đặc biệt đối với Tiếu Bảo Bối.
Không thể nghi ngờ, Kiều Trác Phàm thỏa hiệp khiến cho Tiếu Bảo Bối sững sờ.
Nhưng chỉ ngu ngơ một thời gian ngắn ngủi, móng vuốt nhỏ bé của Tiếu Bảo Bối rơi vào thắt lưng của Kiều Trác Phàm, ôm chặt hơn.
Cô biết rõ đây là Kiều Trác Phàm có lòng dạ độc ác mà thiên hạ đồn ngoài kia.
Nhưng không biết tại sao, cô nguyện ý tin tưởng anh sẽ không tổn thương mình, cho dù vào lúc cô yếu ớt nhất, cũng sẽ không...
Một đêm này, Tiếu Bảo Bối ngủ cực kỳ ngon và ngọt ngào.
Mỗi lần phát bệnh xong, mấy ngày sau cô đều sẽ bị những cơn ác mộng quấy nhiễu. Nhưng lúc này đây, không biết là do tác dụng của mùi thơm đặc biệt trên người của Kiều Trác Phàm, hay là do cái ôm ấp thoải mái của anh. Tóm lại, Tiếu Bảo Bối ngủ rất say sưa. dfien ddn lie qiu doon
Sau đó, cô hết sức vô sỉ còn ngáy o o.
Nhưng Tiếu Bảo Bối được thoải mái, còn Kiều Trác Phàm thì nóng lòng muốn chết.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, mà anh thì không phải là Liễu Hạ Huệ!
Nhất là Tiếu Bảo Bối vừa ngủ ngáy khò khò, lại còn vừa cọ cọ người vào người của Kiều Trác Phàm, cảm giác kia khiến cho cả người anh như chạm tới giới hạn.
Muốn bất chấp phát tiết lên người của Tiếu Bảo Bối, nhưng mà lại ngại đã đáp ứng cô những thứ kia, lúc này không biết phải làm sao.
Muốn ngăn chặn lửa nóng đang văng ra khắp nơi kia, thì cần phải đi tắm nước lạnh. Nhưng mà anh vừa động, muốn đi xuống giường. Thi móng vuốt nhỏ nhắn đang đặt ở thắt lưng anh lại xiết chặt thêm vài phân. Giống như là sợ anh đi rồi, sẽ không trở lại nữa.
Cuối cùng, Kiều Trác Phàm lựa chọn ở lại.
Nhưng chờ đợi anh, là sự hành hạ của cả đêm khuya dài đằng đẵng...