Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 60-2: Người phụ nữ già miệng (2)



Editor: Táo đỏ phố núi

Nhìn thấy một cô gái định phí hoài cuộc sống của mình, muốn khuyên cô hãy quý trọng mạng sống, không thể làm người tốt coi như xong đi, bây giờ lại còn bị đánh một trận nữa.

“Mày còn trách móc cái gì nữa hả?” Kiều Trác Phàm lại khoa tay múa chân giơ nắm đấm lên, chuẩn bị tiếp tục đánh xuống.

Lần này, người phụ nữ khóc giàn giụa nước mắt cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.

“Kiều Trác Phàm, anh lại nổi điên cái gì!”

Quả nhiên, dù vũ khí có tốt như thế nào đi nữa, cũng không bằng với tiếng hét của người phụ nữ này.

Kiều Trác Phàm vốn đang tiếp tục giơ nắm đấm lên, lúc nghe thấy giọng nói của cô, cuối cùng cũng dừng lại.

“Anh nổi điên cái gì? Không phải anh đang thay em dạy dỗ cho anh ta một trận hay sao

“Dạy dỗ anh ta làm cái gì? Vừa rồi anh ta không làm gì em cả!”

“Nếu như nói là không làm gì em, vậy tại sao em lại khóc đau lòng như vậy?”

“Chuyện này không mắc mớ gì tới anh, cũng không liên quan gì tới anh ta!” Câu nói này của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng cũng khiến cho Kiều Trác Phàm thu hồi lại nắm đấm.

Người đàn ông vốn đang nằm dưới đất, nhớ lại nắm đấm kia của Kiều Trác Phàm, vội vàng đứng dậy chạy đi mất.

Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng nhanh chóng đi lại, nửa ngồi nửa quỳ kiểm tra tỉ mỉ trên người phụ nữ của mình một lần. Nhìn thấy trên người cô rõ ràng không có vết thương gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ thì Kiều Trác Phàm bắt đầu tin là người đàn ông vừa rồi thật sự không làm tổn thương Tiếu Bảo Bối.

Như vậy mấy quả đấm vừa rồi của anh, người đàn ông kia thật là đáng thương.

Nhưng mà người này mang theo hình xăm, có thể làm được chuyện gì tốt? Hơn nữa hơn nửa đêm, lại ngồi xổm bên cạnh vợ của Kiều Trác Phàm anh?

Cho dù muốn an ủi, muốn làm anh hùng gì đó, cũng không tới lượt anh ta!

Nghĩ tới vào lúc mấu chốt lưu lại ấn tượng tốt với vợ của anh lại không phải là Kiều Trác Phàm anh, thì anh lại cảm thấy vừa rồi đúng là quá lợi cho tên nhóc thúi kia mà.

Sớm biết như vậy vừa rồi phải đánh thêm một trận nữa mới đúng!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bây giờ cô vẫn ngồi khóc, hình như có chút dấu hiệu giận anh thì phải. Nếu không tại sao cô nhóc này một lúc lâu như vậy rồi mà vẫn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái?

“Cục cưng em giận à?” Kiều Trác Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Nhưng lúc Tiếu Bảo Bối nhìn thấy móng vuốt của anh đưa tới, thì né sang một bên như muốn bày tỏ: Cô mới không cho Kiều Trác Phàm nắm lấy tay của cô đâu!

Muốn cô liền sáp lại ôm lấy cô, lúc không cần thì bỏ cô lại một mình!

Tiểu Bảo Bối cảm thấy, bản thân mình cần phải thể hiện mình có lòng tự tôn!

“Cục cưng, tức giận cái mặt giống như bánh bao sẽ không đẹp đâu!” Không nắm được bàn tay nhỏ bé của cô, Kiều đại gia có chút buồn bực.

“Mặt anh mới là bánh bao!” Cả nhà anh đều mặt bánh bao!

“Đừng tức giận, vốn đã không dễ nhìn rồi, nếu tức giận sẽ không ai muốn nữa!” Bầu không khí có chút nghiêm túc, cô vợ nhỏ của anh không cho anh nắm tay, lại không chịu về nhà cùng anh, chẳng lẽ hai người cứ ngồi xổm ở đây nói mát nhau?

“Có gì mà phải sợ, dù gì thì em cũng đã gả đi rồi! Hàng đã xuất đi, không cho đổi trả!” Tiếu Bảo Bối vừa bị anh nói như vậy, thuận miệng cãi lại, thật không ngờ lời nói này lại khiến cho Kiều Trác Phàm bật cười.

Cũng đúng!

Người này đã là người của Kiều Trác Phàm anh, nên cơ hội trả lại hàng sẽ không có.

Vậy anh còn so cao thấp với cô cái rắm à?

“Được, được, được, cho dù em lớn lên có xấu đi nữa, anh cũng sẽ không trả hàng! Cục cưng, về nhà cùng anh được không?”

Lời nói của Kiều Trác Phàm không êm tai nhưng cũng không biết câu nói này có ma lực gì, mà khiến cho Tiếu Bảo Bối đang khóc đến mức không thở nổi đột nhiên nín lại.

Có lẽ là lúc anh nói tới hai chữ ‘Về nhà’, trong đôi mắt đen hiện lên sự ấm áp!

Đây là thứ mà Tiếu Bảo Bối lang thang cả đêm ở bên ngoài đang cần có nhất.

“Được...”

Tiếu Bảo Bối hít cái mũi nhỏ, gật gật đầu.

Cuối cùng cũng dụ dỗ được cô vợ nhỏ của mình rồi, Kiều Trác Phàm cảm thấy còn mệt mỏi còn hơn cả đánh một trận như lúc vừa rồi.

“Vậy bây giờ chúng ta đi về nhà thôi.” Kiều Trác Phàm đứng lên, đợi Tiếu Bảo Bối đứng dậy thì kéo cô cùng về nhà.

Ai ngờ, Tiếu Bảo Bối không đứng lên, mà liên tục cúi mặt xuống đất nói nhỏ: “Kiều Trác Phàm, anh cõng em đi!”

“Làm sao vậy?” Đối với hành động này, Kiều Trác Phàm vô cùng không hiểu. Không phải vừa rồi cô nói không có việc gì sao? Bây giờ lại bị thế nào?

“Chân em bị lạnh! Không đi được!”

“...” Nghe lời này của người phụ nữ, Kiều Trác Phàm cảm thấy có một đám quạ bay qua đầu của mình.

Nhìn cô đi đôi dép lê lộ đôi chân trần ra bên ngoài, toàn bộ bị lạnh cóng đỏ ửng lên. Đôi chân nhỏ nhắn dưới ánh mắt của anh không tự giác rụt rụt vào trong, bộ dạng rất đáng yêu, trong lòng Kiều Trác Phàm không nhịn được mà mềm mại đi.

Người đàn ông vốn muốn nói lời châm chọc, cuối cùng chỉ có thể ngồi chồm hổm xuống, chỉ chỉ vào lưng của mình, nói: “Đi lên, nhân lúc anh còn chưa đổi ý!”

Từ nhỏ đến lớn, trên lưng của Kiều Trác Phàm còn chưa từng cõng qua người nào, càng không vì ai mà cúi cái đầu cao quý xuống quá lâu. Nhưng anh kiên trì, lần nào cũng phá lệ vì người phụ nữ già miệng này.

Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy anh muốn cõng mình, liền nhấc chân lên trèo lên lưng của Kiều Trác Phàm.

Người của Tiếu Bảo Bối cũng không nặng, nhưng trong nháy mắt này anh lại cảm thấy cô rất nặng. Cảm giác, như đây là toàn bộ thế giới của Kiều Trác Phàm anh.

Một giây kia, khóe miệng của Kiều Trác Phàm nâng lên tạo thành một đường cong, ngay cả chính anh cũng chưa từng phát hiện ra sự ngọt ngào này.

Nhưng mà, bầu không khí ngọt ngào không duy trì được mấy giây, liền xuất hiện một đoạn đối thoại.

“Tiếu Bảo Bối, bây giờ em không cho anh! Vậy em định khi nào thì mới cho anh đây?”

Kiều Trác Phàm cảm thấy, vấn đề này phải nhanh chóng tìm ra câu trả lời thỏa đáng mới được.

Anh có thể nhịn nhường Tiếu Bảo Bối, cũng không có nghĩa là cô dung túng cho cô một thời gian dài được.

Đây cũng chính là tính cách của Kiều Trác Phàm anh.

Tiếu Bảo Bối cũng không nghĩ tới Kiều Trác Phàm sẽ hỏi tới vấn đề đó trong lúc này, nên nhất thời có chút lúng túng.

Dù sao, bây giờ cả người cô đều ở trong tay của Kiều Trác Phàm.

Nếu như câu trả lời này, không khiến cho Kiều đại gia hài lòng, cái mông của cô có phải sẽ trở thành bốn cánh hoa?

Sau lưng, cẩn thận xoa bóp cái mông của mình, Tiếu Bảo Bối nói thầm: “Một năm?”

“Tiếu Bảo Bối, em nên lo vì sẽ bị anh nghiền xương thành tro!” Đều ngủ trên cùng một cái giường với anh, còn muốn anh chờ một năm? Cái người phụ nữ già miệng này, bây giờ anh hận không thể trực tiếp gặm hết cả xương cốt của cô.

“Vậy thì nửa năm?”

Nghiền xương thành tro nghĩa là cả người đều không còn, còn muốn cái mông? Tiếu Bảo Bối cảm thấy thật là khủng khiếp.

“Nửa cái rắm! Nửa năm còn không bằng anh trực tiếp kéo em nhảy xuống sông!” Lúc nói lời này, Kiều Trác Phàm ngẩng đầu nhìn tới chiếc cầu cách đó không xa. Dưới cầu, nước sông chảy xiết.

Đang là đêm cuối thu, nhảy xuống không biết có bị chết đuối không, nhưng Tiếu Bảo Bối biết rõ là nhất định sẽ bị chết cóng.

Cô vẫn còn rất trẻ, cô không muốn cứ như vậy kết thúc sinh mạng của mình cùng với Kiều Trác Phàm.

“Một tháng có được hay không?” Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục cò kè mặc cả.

“Không được, nhiều nhất là một tuần lễ!”

Đoán chừng là người phụ nữ già miệng này không hề biết, gần đây mỗi đêm Kiều Trác Phàm anh gian nan như thế nào.

Mặc dù mỗi ngày nhân lúc cô vừa tắm rửa xong thì tranh thủ vừa ôm vừa hôn, nhưng cuối cùng không phải là bản thân anh chịu khổ hay sao? Một lần đó, không phải anh hết ôm hết hôn xong, còn phải đi vào trong phòng tắm dội nước lạnh hay sao? leê quý d0n9.

Hơn nữa, người phụ nữ này còn không biết thu liễm lại.

Mặc dù cô không phải là một người phụ nữ thành thục, nhưng tất cả phần cứng đều đạt tiêu chuẩn. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, dù gì cũng là phụ nữ? Nhưng khi cô ngủ, sẽ không tự giác mình là phụ nữ.

Thỉnh thoảng cô lộ lưng hở ngực ra với anh không nói, có đôi khi còn gác chân lên bụng của Kiều Trác Phàm anh, cái miệng nhỏ còn đối diện với vị trí bụng dưới của anh. Nhiều lần Kiều Trác Phàm đều muốn gạt chân của cô bỏ ra khỏi người của mình, nhưng mà một khi nha đầu xấu xa này gác chân lên bụng của anh rồi, sẽ không chịu bỏ xuống. Anh càng đẩy cô, thì cô càng ra sức ôm. Bởi vì như vậy, nên Kiều Trác Phàm đều nhiều lần trợn mắt tới sáng.

Nếu như nói phải chờ một tháng như vậy nữa, Kiều Trác Phàm cảm thấy mình không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Cho nên không được, nhất định không được!

“Kiều Trác Phàm, vậy thì quá nhanh rồi!” Tiếu Bảo Bối hoảng hốt la lên.

“Vậy mà còn nói quá nhanh? Vậy tối nay về nhà anh liền bắt đầu ăn!” Đi vài bước, lúc này đúng chỗ có rất ít người. Hơn nữa, còn rất tối không có chút ánh sáng nào, Kiều Trác Phàm nói xong lời này, lặng lẽ nhéo cái mông của Tiếu Bảo Bối một cái.

Hành động này, khiến cho Tiếu Bảo Bối vừa xấu hổ vừa lúng túng!

“Kiều Trác Phàm, anh xấu tính!” Cô che lấy cái mông bị nhéo đau của mình, vẻ mặt buồn bực.

Mặc dù từ góc độ này Kiều Trác Phàm không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối, nhưng nghe giọng điệu của cô, anh liền có thể tưởng tượng ra, giờ phút này khẳng định cô đang bĩu môi ở trên lưng của anh, dùng cái này để thể hiện sự bất mãn của mình.

“Còn có thể xấu hơn nữa! Em có muốn xem không?” Không để ý tới kháng nghị của người phụ nữ này, Kiều Trác Phàm nhân tiện nói.

“...” Lần này, Tiếu Bảo Bối không lên tiếng.

Bởi vì cô biết rõ, bên ngoài đồn đãi rằng Kiều Trác Phàm lòng dạ độc ác, tuyệt đối không có chuyện gì là không xử lý được.

Nhưng mà cò kè mặc cả bản thân qua đêm với Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Cô không lên tiếng, không phải bởi vì cam chịu. Mà là cô cảm thấy, hai người bọn họ quyết định kết hôn nhanh như vậy, bây giờ ngay cả việc kia cũng muốn qua loa như vậy?

Mà Kiều Trác Phàm thấy cô mãi vẫn không mở miệng nói chuyện, cho rằng người phụ nữ này hẳn đã đồng ý với quan điểm của mình. Cho nên, lúc này anh nói: “Được rồi, một tuần không nhiều không ít. Kết luận như vậy là được rồi!”

Người đàn ông nào đó giải quyết dứt khoát, sau đó anh liền cười nhộn nhạo trong đêm cuối thu.

Mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy, đây không phải là cò kẻ mặc cả ngoài chợ, mà giống như đang ép mua ép bán hơn!

Nhưng mà điều này cũng không liên quan!

Dù sao thì cô vẫn còn thời gian là một tuần, trong khoảng thời gian này cô có thể làm rất nhiều chuyện.

Hơn nữa, đến lúc đó cô lâm trận bỏ chạy, không phải Kiều Trác Phàm cũng không có cách nào sao!

Người phụ nữ quyết định chủ ý này, phải cẩn thận tính toán đường chạy trốn sau một tuần.

Kiều Trác Phàm thì sao?

Nụ cười trên khuôn mặt anh không hề giảm.

Anh thực sự không biết âm mưu của Tiếu Bảo Bối sao?

Làm gì có!

Tiếu Bảo Bối muốn lâm trận bỏ chạy, vậy thì Kiều Trác Phàm anh phải làm như thế nào để có sách lược vẹn toàn?

Tóm lại, vào một đêm cuối thu này, một người đàn ông cõng một người phụ nữ. Khoảng cách của hai người gần như vậy, nhưng trong lòng mỗi người đều có mục đích.

Nhưng mà, vì nhiệt độ của hai người truyền cho nhau, nên đêm cuối thu này cũng không còn lạnh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.