Phạm Manh Manh thấy được gương mặt kia. Một gương mặt vô cùng xinh đẹp và yêu ma, không giống như gương mặt mà con người nên có!
Ít nhất thì trong ấn tượng của cô ta, trừ khi là đi từ phòng trang điểm ra, nếu không thì không nên có một gương mặt với dung nhan hoàn mỹ như vậy.
“Chào anh, có thể cho tôi đi nhờ xe một chút được không? Tôi đang bị... Lạc đường ở đây!”
Phạm Manh Manh nhìn khuôn mặt hại nước hại dân kia, giọng nói của cô ta cũng không được lưu loát.
“...” Sau khi nói xong những lời này, Phạm Manh Manh vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của người kia.
Nhưng mà suốt quả quá trình này, thái độ của người đàn ông kia hết sức lạnh lùng và tàn nhẫn. Die enda anl eequ uyd onn
Ngoại trừ lúc ban đầu anh ta chỉ nhìn cô ta một cái.
Sau đó, trong suốt thời gian này anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tấm kính chắn gió ở phía trước, giống như là cô ta không phải đang nói chuyện cùng với anh ta vậy.
Còn Phạm Manh Manh thì vẫn liên tục tán thưởng nhan sắc có một không hai của người đàn ông này ở trong lòng, đồng thời cũng mong mỏi câu trả lời khẳng định của người đàn ông này.
Nhưng mà người đàn ông này vẫn luôn mím chặt môi, như là chưa từng nghe thấy câu nói của cô ta vậy.
“Anh...” Ngay lúc Phạm Manh Manh cảm thấy người đàn ông này sẽ không trả lời lại lời đề nghị của cô ta, đang định tránh ra, thì một tiếng động thanh thúy vang lên.
“Hả?” Phạm Manh Manh vừa cúi đầu xuống mới phát hiện, thì ra cửa xe của chiếc xe thể thao giống như con dơi này, đã được mở ra. Tiếng động thanh thúy kia chính là tiếng mở cửa xe vang lên.
Nhìn thấy cửa xe đã mở ra, Phạm Manh Manh vui mừng nói lời cám ơn: “Cám ơn anh, cho tôi đi tới chỗ nào gần nội thành nhất là được rồi!”
Mặc dù nói người đàn ông này nhìn còn đẹp trai hơn cả Kiều Trác Phàm. Nhất là đôi mắt khẽ nhếch lên kia, giống như là trong một khoảng khắc thôi là có thể hút hồn phách người ta vào trong đó. Nhưng mà Phạm Manh Manh không ngốc! Thứ gì càng đẹp thì thường thường càng là trí mạng!
Nếu như không phải cô ta không muốn ở lại nơi hoang dã này một giây một phút nào nữa, thì có đánh chết cô ta cũng không muốn ngồi lên trên chiếc xe này.
“Chào anh, tôi là Phạm Manh Manh! Tôi mới ở nước ngoài trở về, vẫn chưa quen thuộc đường xá ở đây. dii@een*dyan(lee^qu.donnn). Anh tên là gì? Chúng ta cùng kết giao bạn bè nhé!”
Bởi vì xe cứ đi thẳng về phía trước, bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ.
Người đàn ông kia, từ đầu tới cuối chỉ chuyên tâm lo lái xe, cũng chưa từng nói với cô ta một câu nào. Phạm Manh Manh càng cảm thấy chủ nhân của chiếc xe này có chút quái dị, cô ta mở miệng nói chuyện, hy vọng anh ta có thể tự mình nói ra một câu tiếng người.
Nhưng mà người đàn ông kia, vẫn làm ra vẻ như không nghe thấy, vẫn chuyên tâm lái xe như trước.
Cảm giác này càng lúc càng khiến cho Phạm Manh Manh cảm thấy lo lắng bất an.
“Nếu không, anh hãy thả tôi xuống ở chỗ này đi! Tôi không muốn trở về...” Trời vốn đã vào thu, thời tiết ở vùng ngoại thành còn lạnh hơn so với trong nội thành. Nhưng mà lúc này cả người Phạm Manh Manh đều là mồ hôi.
Bởi vì cô ta dần phát hiện, hình như người đàn ông này có chỗ nào đó không thích hợp!
Chẳng lẽ là muốn vô lễ với cô?
Cũng không đúng, người đàn ông này nhìn đẹp trai như vậy, chiếc xe thể thao này lại chưa từng nhìn thấy bao giờ. Chỉ cần anh ta có nhu cầu, khẽ ngoắc ngón tay một cái, những người phụ nữ muốn ở cùng một chỗ với anh ta hẳn là tre già măng mọc mới đúng. Anh ta sẽ không cần phải đi tới nơi hoang dã này để nhặt được cô, sau đó... đối với cô.
Nhưng mà cho dù Phạm Manh Manh nói như thế nào đi nữa, người đàn ông này vẫn không hề có ý định dừng xe. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Nhìn ra cảnh vật bên ngoài xe đang không ngừng thay đổi, Phạm Manh Manh lại nhìn khoảng cách từ chiếc xe này xuống mặt đất.
Nếu như bây giờ nhảy ra ngoài, chắc là sẽ bị vài vết thương trên người đúng không?
Cắn răng một cái, đột nhiên cô ta vươn tay ra, tính đẩy cửa xe này ra.
Nhưng mà ngay lúc cô ta đưa tay ra, thì người đàn ông ở trên ghế lái dường như đã sớm cảm nhận được là cô ta sẽ làm gì, nên đột nhiên vang lên một tiếng ‘lạch cạch’.
Chờ khi Phạm Manh Manh phản ứng lại được thì mới phát hiện ra, thì ra người đàn ông này đã khóa cửa xe lại rồi.
Bây giờ sao cô ta trốn được nữa?
“Anh đừng như vây, tôi với anh không thù không oán. Rốt cuộc thì anh muốn đưa tôi đi chỗ nào?” Cửa xe đã được khóa trái, Phạm Manh Manh càng cảm thấy không thích hợp.
Cô ta liên tục gào thét, kêu la, thậm chí còn có ý đồ cướp tay lái của người đàn ông này.
Theo ý của cô ta, bây giờ để cho người đàn ông này tùy tiện đưa mình đi, chính là đi vào chỗ chết.
Đã như vậy thì sao cô ta không liều lĩnh đánh cuộc?
Nhưng mà khi tay của cô ta vừa chạm tới tay lái, thì người đàn ông kia trực tiếp đưa tay ra cố định hai tay của cô ta lại, khiến cho cô ta không thể động đậy. mà tay kia của anh ta thì thoải mái lái xe.
Suốt cả quá trình, Phạm Manh Manh đều giãy giụa kịch liệt. Nhưng mà tay của người đàn ông kia, giống như là tường đồng vách sắt, cho dù có giãy giụa như thế nào đi nữa cũng không hề nhúc nhích được.
Mà tất cả những việc làm của cô ta, không hề ảnh hưởng tới hành động của người đàn ông kia một chút nào. Anh ta vẫn chuyên tâm lái xe, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước...
Cứ như vậy Phạm Manh Manh bị đưa tới biệt thự của vùng hoang vu này.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều không nhiễm bụi trần thế.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch, cũng sáng bóng.
Vừa nhìn thấy như vậy, Phạm Manh Manh cũng biết, cho dù ở ở vùng hoang vu thì căn phòng này vẫn được xử lý vô cùng tốt.
Cho nên điều này có thể chứng minh, người đàn ông này cũng có yêu cầu cực cao trong cuộc sống.
Nhưng mà tất cả những thứ này đều không phải là thứ cô ta cần quan tâm.
Cô ta giống như người điên muốn lao ra, nhưng khi lướt qua người đàn ông lại bị anh ta thoải mái đẩy quay trở lại bên trong phòng.
“Chúng ta không quen biết, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Thả tôi ra ngoài đi, van xin anh...”
Phạm Manh Manh hô khàn cả giọng.
Nhưng mà người đàn ông kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người đi về phía cửa trước. Không biết là đã làm gì đó, mà Phạm Manh Manh nghe thấy tiếng ‘lạch cạch’ vang lên!
Hiển nhiên là cánh cửa này cũng đã bị khóa trái. Hơn nữa thiết kế của cánh cửa đang được khóa trái lại kia, còn là loại thiết kế mà Phạm Manh Manh chưa bao giờ nhìn thấy. Die nd da nl e q uuydo n.
Đây cũng chính là đang muốn nói, người đàn ông này không muốn thả cô ta ra, cả đời cô ta sẽ không có cách nào ra khỏi chỗ này?
“Anh nói xem anh muốn làm cái gì?”
Nhìn cánh cửa đóng lại, người đàn ông trẻ tuổi đang bước từng bước về phía cô ta, cả người Phạm Manh Manh không ngừng run rẩy, đồng thời cũng không ngừng lùi từng bước về phía sau.
“Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ đưa” Mặc dù sau khi đi vào căn phòng này, cô ta đã ý thức được người đàn ông này tuyệt đối sẽ không thiếu tiền. Giống như chiếc xe thể thao kia của anh ta, hay là căn biệt thự mà anh ta đưa cô tới lúc này, tất cả đều muốn chứng minh cho Phạm Manh Manh biết, điều kiện sống của anh ta áp đảo xa cuộc sống của cô.
Nhưng mà Phạm Manh Manh vẫn còn nói ra như vậy. Cô chỉ muốn thể hiện suy nghĩ của mình, chỉ cần anh ta mở miệng, cô sẽ nghĩ cách đáp ứng.
Nhưng mà trong tình huống cô đã nói trắng ra như vậy rồi, bước chân của người đàn ông vẫn không dừng lại.
Thậm chí, anh ta cũng không có biểu cảm gì đối với lời nói của cô, chỉ cố chấp bước từng bước về phía cô. Die nd da nl e q uuydo n.
“Cầu xin anh... Xin đừng làm như vậy đối với tôi!”
Cô ta run rẩy cả người, thậm chí ngay cả lời nói của cô ta cũng run run.