Thực ra Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất là quen thuộc...
Hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi!
Đúng rồi!
Mới trước đây khi mẹ cô bỏ đi cô đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Tình hình lúc đó bởi vì di chứng cho nên có đôi chút cô không nhớ được.
Nhưng mà cô vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ấy có một cậu bé đã cứu cô.
Cha của cô nói, người cứu cô là một cậu bé, bị bệnh suyễn nghiêm trọng, bởi vì sau khi cứu cô trên người của cô có dính lông chó, cho nên đã trực tiếp vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tiếu Bảo Bối cảm thấy, anh hết sức đáng thương. Bởi vì cứu Tiếu Bảo Bối cô, lại còn bị cô liên lụy làm cho bệnh cũ tái phát!
Cho nên Tiếu Bảo Bối vẫn liên tục tìm cơ hội để gặp anh một chút. Diễng đáng ele quiý don.
Cũng chính vào ngày Tiếu Bảo Bối xuất viện đó, cô gặp được người cũng bị bệnh suyễn từ trong bệnh viện đi ra là Quý Xuyên...
Tiếu Bảo Bối vẫn còn nhớ, ngày đó Quý Xuyên mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, hết sức sạch sẽ như ánh mặt trời.
Cũng chính bởi vì như vậy, nên Tiếu Bảo Bối đang ở thời kỳ trưởng thành, mới cảm thấy trong lòng mình như có con nai chạy loạn.
Hình như cũng bắt đầu từ lần đó, Tiếu Bảo Bối cảm giác mình thích Quý Xuyên.
Hơn nữa sau thời gian vài chục năm, cũng là người điên cuồng theo đuổi ở sau lưng Quý Xuyên.
Mặc kệ cho Quý Xuyên làm gì đối với cô, cô đều vui vẻ tiếp nhận. Thậm chí có vài lần phát hiện anh ta và Tiếu Huyên bí mật gặp nhau, Tiếu Bảo Bối cũng không tích cực. Bởi vì cô cảm giác là mình thích Quý Xuyên, cho nên cần phải bao dung tất cả khuyết điểm của anh ta! Và cũng bởi vì cô cảm giác cái mạng này của mình là do Quý Xuyên cứu về.
Cho nên cho dù Quý Xuyên có làm ra chuyện gì không thể tha thứ được, thì ít nhất cô cũng nên cho anh ta một cơ hội để giải thích...
Nhưng hôm nay, chiếc xe tải này đột nhiên lao tới, khiến cho đầu óc của Tiếu Bảo Bối thoáng hiện lên mấy hình ảnh.
Hình ảnh một người con trai ôm cô...
Nhưng mà người con trai kia, so với lúc vừa rồi Quý Xuyên ôm cô, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối không khỏi hoài nghi, tình cảm của mình với Quý Xuyên đã thay đổi, hay là Quý Xuyên căn bản không phải là người đã cứu cô khi đó?
- - Đường phân cách - -
"Cục cưng!" Diễng đáng ele quiý don.
Ngay vào lúc Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Quý Xuyên đã đi xa, thì đột nhiên bên cạnh cô vang lên giọng nói của Kiều Trác Phàm.
“Cục cưng, một mình em đứng ở chỗ này làm gì vậy?” Lúc Kiều Trác Phàm đi ra, Quý Xuyên đã rời khỏi.
Cho nên anh chỉ nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đang đứng ôm cái gì đó, không biết là đang đứng ở hàng rào cây xanh kia suy nghĩ điều gì.
Anh không chút suy nghĩ chạy tới.
“Em...” Tiếu Bảo Bối đối mặt với Kiều Trác Phàm, đột nhiên cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ điều gì.
Cũng đúng, nếu như bây giờ cô thừa nhận lúc trước mình đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng, vậy thì những năm tháng trả giá cho Quý Xuyên, cũng cần phải phủ nhận.
Cũng chính bởi vì như vậy nên đầu óc của Tiếu Bảo Bối mới rối loạn lên.
“Tại sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy, có phải không thoải mái ở đâu không?” Lúc Kiều Trác Phàm nói những lời này, bàn tay đã trực tiếp đặt lên trên trán của cô.
“Không bị sốt mà!” Sau khi thử nhiệt độ của hai người, Kiều Trác Phàm lẩm bẩm.
Mà đúng vào lúc này, tiếng mèo kêu vang lên ở trong lòng của Tiếu Bảo Bối.
Có lẽ là con mèo nhỏ này sợ hãi, nên cái đầu nhỏ chui ra khỏi hai tay của Tiếu Bảo Bối, đôi mắt đen láy mang theo chút bối rối nhìn thế giới xung quanh...
“Con mèo nhỏ?” Nhìn con mèo nhỏ đột nhiên xông ra, lông mày của Kiều Trác Phàm lập tức nhíu lại. SSdienng dànlew quy9on.
Thành thật mà nói, thời gian qua anh không thể nào thích lông của động vật được.
Cho nên những con vật mà anh từng nuôi, chỉ có con rùa đen và rắn.
Con vật nhỏ như vậy, Kiều Trác Phàm thực sự không biết sẽ chung đụng với nó như thế nào.
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, anh để em nuôi nó, có được không?” Từ lúc trở về, suốt trên đường đi Tiếu Bảo Bối liên tục lẩm bẩm ở sau lưng của Kiều Trác Phàm.
Suy nghĩ muốn nuôi con mèo nhỏ này xuất hiện ở trong đầu, khiến cho sự bất mãn của cô đối với Kiều Trác Phàm lúc vừa rồi, cùng với sự nghi ngờ Quý Xuyên và vị ân nhân cứu mạng kia, tất cả đều được cô lãng quên.
Mà hình như Kiều Trác Phàm thực sự không thích con mèo nhỏ này.
Tiếu Bảo Bối ôm nó đi tới chỗ nào, thì Kiều Trác Phàm vội vàng né tránh sang chỗ khác.
“Kiều Trác Phàm, chỉ cần anh để cho em nuôi dưỡng nó, cho dù điều kiện gì em cũng sẽ đồng ý, được không?”
Đối mặt với Tiếu Bảo Bối theo sát sau lưng không buông, Kiều Trác Phàm giống như không có tâm tình thỏa hiệp. Mà Tiếu Bảo Bối thì chỉ có thể tiếp tục lẩm bẩm: “Kiều Trác Phàm, không phải anh là người đại nhân đại lượng sao! Chỉ là một con mèo nhỏ thôi, cũng sẽ không ăn hết bao nhiêu đồ trong nhà chúng ta mà!” SSdienng dànlew quy9on.
Chờ Kiều Trác Phàm vì né tránh Tiếu Bảo Bối và một con mèo nhỏ mà đứng ở một góc tường trong phòng làm việc, Tiếu Bảo Bối liền trực tiếp ôm con mèo nhỏ chặn ở trước: “Kiều Trác Phàm, nếu như anh keo kiệt tới mức như vậy, vậy thì mỗi ngày em ăn thứ gì đó sẽ nhường cho nó một chút, được không?”
“Tiếu Bảo Bối, đem nó cách xa anh một chút!” Kiều Trác Phàm chỉ cần nhìn con mèo nhỏ đang thoải mái cuộn mình lại thành một cục lặng lẽ ngủ ở trong tay của Tiếu Bảo Bối, thì đã cảm thấy bực mình rồi.
Mà bây giờ, Tiếu Bảo Bối lại còn đem con mèo nhỏ này lại sát gần anh, điều này khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy tình huống nguy cấp.
“Kiều Trác Phàm, không phải anh đã nói cho dù em muốn cái gì, anh cũng sẽ đồng ý với em sao? Anh đúng là tên lừa gạt...” Ngày hôm nay Tiếu Bảo Bối đã bị Kiều Trác Phàm hét lên hai lần, Tiếu Bảo Bối cảm thấy uất ức vô cùng.
Vốn vì con mèo nhỏ này mà đã quên mất sự uất ức kia, cũng vào lúc này bắt đầu dần hiện rõ trong đầu.
Lúc lời nói kia vừa được thốt ra, nước mắt của cô đã lặng lẽ lởn vởn ở hốc mắt.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối với bộ dạng sắp khóc lên, Kiều Trác Phàm lại cảm thấy nghi ngờ vừa rồi có phải mình đã quá hà khắc với Tiếu Bảo Bối rồi hay không? Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Nhìn cô, đột nhiên anh muốn đưa tay ra ôm lấy cô.
Nhưng mà chờ anh đưa tay ra, thì Tiếu Bảo Bối liền ôm lấy con mèo nhỏ lùi về phía sau mấy bước.
“Kiều Trác Phàm, nếu như anh muốn đem con mèo nhỏ này ném đi, vậy thì anh hãy ném cả em luôn đi!”
Dù sao thì anh cũng không để ý tới cô!
Thử nhìn mà xem, cô chạy đi đã lâu như vậy, thiếu chút nữa thì bị tai nạn xe rồi, vậy mà anh còn thong thả mới tới!
Bây giờ ngay cả con mèo nhỏ cô muốn nuôi, anh cũng không chịu đồng ý!
“Nhạc Dương đã nói lời nói của đàn ông không thể tin tưởng được! Em còn tưởng rằng Nhạc Dương nói dối, thì ra sự thật đúng là như vậy...”
Trong lúc tức giận, Tiếu Bảo Bối cũng bắt đầu thút thít.
Mà ngay vào lúc này, Kiều Trác Phàm tiến lên, ôm chặt lấy cô. Vào lúc Tiếu Bảo Bối chưa ý thức được người đàn ông này đang định làm cái gì, thì anh lại cúi thấp đầu xuống, phong bế lại cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô...
Ở trong miệng của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm nếm được một hương vị mặn mặn, chát chát.
Có thể nói là hương vị không tốt chút nào, nhưng mà anh vẫn không nỡ buông ra.
Mới đầu Tiếu Bảo Bối cũng hết sức kháng cự.
Vào lúc anh hôn cô, tay của cô thỉnh thoảng ngăn cản, muốn đẩy Kiều Trác Phàm ra.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại quá mức cường thế. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Tiếu Bảo Bối căn bản không ngăn cản được anh...
Mà trong lúc Kiều Trác Phàm hôn hít ở chỗ này, thì bản tay liên tục đặt ở trên thắt lưng của Tiếu Bảo Bối, hơn nữa thỉnh thoảng còn kéo Tiếu Bảo Bối sát vào trong lòng mình...
Điều này khiến cho khoảng cách khe hở giữa bọn họ càng lúc càng nhỏ.