Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 21: Đến đây, đến đây, bảo tháp đến đây



Phòng tự học, một nam một nữ im lặng ngồi đối diện nhau.

Lấy hai người bọn họ làm trung tâm, trong phạm vi mười mét, bầu không khí lặng ngắt như tờ, tựa như có một luồng khí âm trầm.

Xung quanh là những cái liếc mắt ám chỉ của các bạn học, một số thì giả vờ như đang đọc sách, thực ra lại đang lén lút chăm chú nhìn bọn họ, một số khác lại lặng lẽ gõ điện thoại, kêu gọi bạn bè.

Thậm chí còn có người, mượn danh đi lấy nước mà tiếp cận, bí mật lướt qua hai người, mặt không biến sắc mà quan sát ở cự ly gần.



Nhan Thư nhịn không được ngẩng đầu: “Bạn học này, trong mười phút cậu đã lấy sáu ly nước rồi.”

Nữ sinh kia lập tức đỏ bừng mặt, “Tôi, tôi, buổi tối ăn lẩu quá mặn!”

Nói xong liền che mặt chạy đi.

Nữ sinh ngồi sau hốt hoảng cầm ly nước, thiếu tự tin mà giải thích: “Tôi mới lấy ly thứ hai.”

Nhan Thư: “…”

Tóm lại, hiện tại cô rất hối hận.

Cô nên sớm nghĩ đến việc cùng Hứa Bùi xuất hiện ở phòng tự học sẽ xảy ra cảnh tượng như này.

Chỉ trách lúc đó bản thân còn chưa tỉnh ngủ đã đáp ứng, đầu óc ngu muội mà.

Trong lòng Nhan Thư đầy phiền muộn, nghĩ muốn uống một ngụm nước để an ủi tinh thần, vừa mới đưa tay chạm vào ly nước liền sửng sốt.

Hứa Bùi cũng giật mình.

Anh nhìn một cái tay khác trên ly nước, nhắc nhở: “Hình như đây là ly nước của tôi.”

Nhan Thư vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không thuận tay trái nên vẫn không khống chế tốt.”

Nói xong, chợt nghe “tách” một tiếng.

Một tia sáng lóe lên kèm theo âm thanh chụp hình.

Nhan Thư chậm rãi quay đầu, bên trái có một nam sinh đang yên lặng giơ điện thoại, ấp úng nói: “Xin, xin lỗi, tôi quên, quên tắt đèn flash.”

Ánh mắt nữ sinh bên cạnh trợn tròn, phỉ nhổ: “Đèn flash cũng quên tắt! Tố chất ở đâu!”

Nhan Thư: “?”

Sự cố đèn flash???

Đang lúc không nói nên lời, lại nghe thấy tiếng “tách”.

Cô gái vừa mới phỉ nhổ “tố chất ở đâu” lúng túng thu hồi di động, sờ sờ tai: “… Tôi quên tắt tiếng.”

Nhan Thư: “…”

Cô đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Sau đó không quay lại nữa.

Sau khi Nhan Thư chạy trốn liền nhàm chán tránh ở khu rừng nhỏ dưới lầu, mười phút sau, cuối cùng cũng đợi được Hứa Bùi đi đến.

Cô nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai mới yên tâm than phiền với anh: “Tôi đã xem qua hoàng lịch, hôm nay không hợp để học bù, anh cứ nhất quyết bắt tôi phải học. Nếu anh chịu nghe tôi rằng ngày mai hẵng học, tuyệt đối không có khả năng phát sinh loại tình huống này.”

Hứa Bùi bình tĩnh chất vấn: “Đây là úp nồi cho việc học? Rõ ràng là do vấn đề địa điểm.”

Nhan Thư liên tục đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta không nên tới phòng tự học! Rốt cuộc ai chọn chỗ này chứ!”

Sau khi xả giận xong, cô đột nhiên nhớ ra ––––

Hình như chính mình chọn mà!

Đang tự trách bản thân, chợt nghe Hứa Bùi hờ hững nói: “Do Quan Văn Cường chọn.”

Nhan Thư: “?”

“Đàn anh Quan cũng chỉ gợi ý, hình như là tôi…”

Hứa Bùi cau mày, không đồng ý mà nhìn cô: “Sao có thể là em? Là Quan Văn Cường.”

Nhan Thư ngẩn ra một lúc, mới thuần thục ném nồi cho đàn anh: “Đúng vậy, không phải tôi, là đàn anh Quan!”

Hứa Bùi gật đầu: “Khi trở về tôi sẽ nói cậu ta.”

Nhan Thư gật đầu: “Để anh ấy lần sau không được như vậy nữa.”

Cùng lúc đó, Quan Văn Cường, người đang ở ký túc xá cách đó mấy trăm mét, hắt xì thật mạnh.

“Cường ca, cậu bị cảm à?” Bạn cùng phòng Lý Tại hỏi.

“Thể lực của tôi rất tốt, sao có thể cảm mạo được.” Quan Văn Cường xoa mũi, cười hì hì, “Chắc có người nhớ đến anh đây.”



Trong rừng cây nhỏ.

Nhan Thư và Hứa Bùi ăn ý tính toán kế sách, nhanh chóng định tội Quan Văn Cường, nhưng kế hoạch học toán hôm nay phải ngâm nước nóng rồi.

Đang chuẩn bị bàn xem lần sau sẽ học ở đâu, điện thoại của Nhan Thư rung lên.

Cô mở hộp thoại WeChat, giọng nói của Điền Tư Điềm truyền đến: “Nhan Nhan, cậu vẫn ở phòng tự học? Mau ra khỏi đó, trên trang nhất có ba bài đăng về cậu và Hứa thần!”

Ngay sau đó liền gửi liên tiếp mấy đường link, một đống bình luận đứng đầu gần như phá vỡ.

Nhan Thư cầm điện thoại xem xét, cảm thán từ tận đáy lòng, “Cậu đừng nói nữa, lúc trước người nọ chụp rất tốt, chẳng lẽ là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp?”

Vị chủ topic này không những chụp góc đẹp mà còn có tâm tình giúp bọn họ chỉnh màu, xung quanh một mảng mơ hồ, bức ảnh của hai người bọn họ nét đến mức không thể nào nét hơn được nữa.

Hứa Bùi liếc nhìn.

Anh không chú ý ảnh chụp như thế nào, nhưng lại bị hai chữ ở phía dưới thu hút.

––––Trà xanh.

Hứa Bùi nhìn chằm chằm hai chữ đó vài giây: “Ai nói tôi là trà xanh?”

Nhan Thư: “?”

Cô không hiểu nổi mạch não của anh, kỳ quái liếc anh một cái, “Anh đang nói cái gì thế?”

Hứa Bùi bình tĩnh lại: “Ý tôi, bọn họ nói ai là trà xanh?”

“Tôi chứ ai, chẳng lẽ còn có thể nói anh?”

Hứa Bùi: “…”

Anh nhíu mày, “Ai nói em như vậy?”

“Bọn họ nói nhiều như thế, làm sao tôi biết được là ai?” Nhan Thư thấy sắc mặt Hứa Bùi thay đổi, vội vàng dừng đề tài, ngược lại quay ra an ủi anh, “Cái này không tính là gì, những người này chỉ đang ghen tị với nhan sắc của tôi mà thôi. Yên tâm, tôi không để trong lòng đâu.”

Vẻ mặt Hứa Bùi bình tĩnh lại, chợt vươn tay đến trước mặt Nhan Thư.

Nhan Thư: “?”

Mấy ngón tay của anh khép lại, ngoắc ngoắc: “Để tôi nhìn xem vì sao những người này ghen tị với nhan sắc của em.”

Nhan Thư không muốn anh nhìn đến những lời loạn thất bát tao đó, nhận thấy tình thế không ổn liền giấu điện thoại đi, nhưng một tay làm sao địch nổi hai tay, giây sau đã bị người nào đó đoạt đi dễ như trở bàn tay.

Cô cuống quít chộp lấy, nhưng cổ tay đã bị người nào đó không chút để ý chế trụ.

Hứa Bùi dễ dàng dùng một tay giữ chặt cổ tay cô, tay kia nâng lên, mặc cho cô nhảy nhót lung tung, cũng không chạm tới một góc điện thoại.

Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm màn hình một lúc, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.

Tiêu đề topic: [Ahhhh hoa khôi khoa nào đó cùng tự học với Hứa thần! Nói có sách mách có chứng! (ảnh) (ảnh) (ảnh)]

Chủ thớt cho biết chuyện gì đang xảy ra ở tòa nhà chính, thả vài bức ảnh có độ nét cao.

Đủ loại bình luận, có người liếm nhan, có người thả ảnh con gà thét chói tai, còn có người làm gãy mắt kính bắt chủ thớt phải đền bù.

Nhưng bên cạnh đó, còn kèm theo không ít bình luận thiếu thiện cảm:

[Thật là bội phục với thủ đoạn của hoa khôi khoa! Rõ ràng là học kém toán mà còn cố ý chọn lớp Hứa thần làm trợ giảng, lại còn giả vờ nhu nhược để Hứa thần giúp mình bổ túc, giả vờ cầm nhầm ly nước để tạo cơ hội tiếp xúc thân mật, làm trà xanh cũng không nên lộ liễu như vậy nha, các chị em học tập ik!]

[Học không được, học không được, thế giới của trà xanh, người phàm như chúng ta làm sao hiểu được (đầu chó)]

[M* nó, hoa khôi trà xanh là thế này sao? Tay bị thương còn không yên tĩnh chút đi, thân tàn nhưng tâm không tàn]

[Tỷ muội lầu trên không đọc Tieba à? Nghe nói vết thương trên tay cũng là kỹ xảo, đáng tiếc Hứa thần là chuyên gia giám định trà xanh, căn bản không điểu* cô ta hahaha]

[…]

(*điểu –鸟: đồ bu*i (tiếng chửi tục)

Nhan Thư trơ mắt nhìn sắc mặt Hứa Bùi giăng đầy mây đen, lại trơ mắt nhìn anh lấy điện thoại di động ra, tải diễn đàn ngay tại chỗ.

“Anh tính làm gì?”

Hứa Bùi không trả lời cô, ngón tay trực tiếp gõ bình luận đáp trả.

Nhan Thư: “… Đừng bảo là anh muốn bình luận làm sáng tỏ đấy nhé?”

Thấy Hứa Bùi không phủ nhận, trong lòng cô hơi nôn nóng, “Anh đừng đáp trả làm gì, anh định lấy thân phận gì làm rõ?”

Hứa Bùi hơi khựng lại, ngước mắt nhìn về phía cô.

Nhan Thư: “Anh nghĩ xem, anh, một người chưa bao giờ quan tâm đến diễn đàn loạn thất bát tao này, ngay cả APP cũng không tải, đột nhiên lại vì tôi mà làm sáng tỏ, người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta? Nếu như bị người nào đó phát hiện ra manh mối thì…”

“Bị người ta phát hiện, sẽ thế nào?” Hứa Bùi đột ngột ngắt lời cô, âm thanh trong màn đêm phá lệ lạnh nhạt.

Nhan Thư không hiểu sao anh đột nhiên trở nên lãnh đạm, có chút sững sờ: “Đương nhiên sẽ mang đến cho anh nhiều phiền toái không đáng có! Không phải tôi đang vì anh mà suy nghĩ sao?”

Hứa Bùi nhìn vào mắt cô, không lên tiếng nữa.

Thật lâu sau, một tiếng cười lạnh rất khẽ toát ra từ khoang mũi, rất nhanh liền tiêu tan trong màn đêm dày đặc, âm thanh kèm theo một tia bất đắc dĩ: “Vậy thì em đúng là người tốt rồi.”



Khi trở lại ký túc xá thời gian còn sớm, Nhan Thư mở tài liệu ra, xem trước chương trình học phát thanh ngày mai, sau đó tắt đèn, đi tắm rửa.

Tay phải không thể dính nước, không có cách nào khác, cô cầm một chậu nước lớn, cẩn thận lau hai bên người, thay đồ ngủ, vừa ngả đầu xuống giường liền nặng nề đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Nhan Thư mê man nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Cô nhắm mắt đánh nằm một hồi, đầu óc dần tỉnh táo lại, chậm rãi bò xuống giường.

Điền Tư Điềm đang cầm điện thoại cười ngây ngô, vừa thấy cô đứng dậy, ngoắc cô lại gần: “Nhan Nhan, mau đến xem, có dưa lớn!”

Nhan Thư cầm bàn chải đánh răng: “Ai và ai có scandal?”

“Không phải minh tinh, là diễn đàn của trường chúng ta. Nửa đêm hôm qua, mã số sinh viên trên diễn đàn đều bị tung ra! Xuất hiện tận mấy phút!” Điền Tư Điềm kích động lên tiếng.

Nhan Thư quay đầu lại: “Hả?”

Diễn đàn của Lan Đại từ trước đến nay đều nặc danh, những bài đăng loạn thất bát tao đặc biệt nhiều, nếu mã số sinh viên bị tung ra, chẳng khác nào những bài post mà sinh viên đăng đều bị phát hiện.

Này thật đúng là quả dưa lớn.

Điền Tư Điềm chạy tới, nháy mắt với cô: “Dù chỉ mới lộ vài phút tối qua nhưng đến sáng đã có nhiều người bị đào ra, quá xuất sắc! Cái người mỗi ngày đều lên diễn đàn kêu gào “Các anh em đều chém tôi một đao” – Cố Mã đó, còn nhớ không?”

Nhan Thư nặn kem đánh răng, rất hứng thú nhìn về phía cô ấy: “Thông tin của anh ta bị đào ra rồi? Là vị mãnh nam nào?”

Điền Tư Điềm khịt mũi: “Mãnh nam cái gì! Cô ấy là đàn em nổi tiếng lạnh lùng trong khoa vũ đạo, hình tượng vỡ đầy đất hahaha đau lòng quá.”

Cô ấy đập bàn cười sảng, “Còn có tiểu khả ái giọng điệu õng a õng ẹo kia cũng bị đào ra, là người cậu biết đó.”

“Ai?”

“Đàn anh Quan Văn Cường hahahahahaha.”

Nhan Thư chấn kinh: “Cậu nói là đàn anh Quan, cái người được gọi là Anh Anh Quái*??”

*Nguyên văn 嘤嘤怪 – Phiên âm Hán Việt là anh anh quái, đây là một thuật ngữ mạng phổ biến vào cuối năm 2017, ý chỉ những người khi nói chuyện thường cố ý tỏ vẻ dễ thương, giọng điệu õng a õng ẹo, chẳng hạn như: Nha nha nha nha, người ta ngại quá đi ò hoặc nha nha nha nha, người ta hổng có biết gì hết trơn ó. Những người cứ mở miệng ra lại nha nha nha nha như thế sẽ được gọi là “Anh anh quái”.

Điền Tư Điềm chỉ vào bài đăng mới trên diễn đàn, cười như gà mổ thóc: “Đúng vậy, mới vừa bị đào ra, mã số sinh viên xxxx615, còn không phải là anh ta sao? Hahaha!”

Quan Văn Cường mang vóc dáng một người đàn ông cường tráng, Nhan Thư không thể tưởng tượng nổi bộ dạng nũng nịu của anh ta, nhịn không được cười rộ theo Điền Tư Điềm.

Thật vất vả hai người mới ngừng cười, qua một lát, Điền Tư Điềm lại thở dài tiếc nuối: “Này, nếu tối hôm qua hai chúng ta ngủ trễ một chút thì tốt rồi, còn có thể nhìn xem rốt cuộc người nào bôi đen cậu.”

Mới vừa nói xong, điện thoại của Nhan Thư rung lên hai tiếng, Tiểu Ưu nhắn trong nhóm: [@ Nhan Thư, mau đến ban Tin tức, có chuyện lớn rồi!]

Nhan Thư và Điền Tư Điềm nhanh chóng thu dọn, vội vàng chạy đến ban Tin tức.

Vừa đẩy cửa vào, giọng nói của Tiểu Ưu truyền đến: “Nhan Nhan, cô có biết ai đã đăng bài bôi đen cô lên diễn đàn không! Là Lâm Tuyết Mẫn!”

Nhan Thư chưa kịp phản ứng: “Lâm Tuyết Mẫn? Bài nào cơ?”

Những người khác trong khoa Báo chí tập trung lại đây, mồm năm miệng mười:

“Bài nào là bài nào chứ, hầu hết đều là chị ta đăng lên!”

“Chị ta còn giả làm người qua đường, dùng tài khoản ảo* vào topic của người khác để gây chú ý, thiết kế đủ loại tình tiết, tối hôm qua còn đến thư viện post bài, hơn một nửa bình luận mắng chửi trên đó đều là nick ảo của chị ta.”

*马甲 (tiếng Anh: sock puppet) đề cập đến các tài khoản người dùng khác do một người sở hữu đồng thời trên các diễn đàn và những nơi khác trên Internet, tài khoản được lập với mục đích bôi đen người khác hoặc thao túng sự chú ý của đám đông.

“Tôi đã nói sao lại có nhiều người nói hươu nói vượn như vậy, hóa ra đều là chị ta giở trò quỷ. Thật không nghĩ tới chị ta lại là loại người như thế, làm bộ làm tịch, sau lưng làm chuyện mờ ám…”

“Cũng may là tối hôm qua diễn đàn bị động kinh, tung mã số sinh viên của chị ta ra, nếu không ai có thể nghĩ đến chứ!”

“Tôi đã chụp ảnh màn hình, chuyện này không tốt chút nào. Nhan Thư, tranh thủ thời gian tìm chủ nhiệm khoa đi.”

Mỗi người đều đưa ra chủ ý của mình, Tiểu Ưu cũng không nhàn rỗi, cô ấy gõ chữ bùm bùm, cuối cùng hung hăng nhổ ra một hơi: “Tôi đã up tất cả ảnh chụp màn hình lên diễn đàn, để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của chị ta!”

Mười phút sau, bài đăng bùng nổ, các sinh viên của Lan Đại bị tin tức phá hỏng tam quan, mấy trăm bình luận chửi bới bao phủ bài viết.



Bước ra khỏi ban Tin tức, Điền Tư Điềm vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cô ấy giật giật tay áo Nhan Thư, “Nhan Nhan, lần này có vẻ không giống như là diễn đàn bị động kinh.”

“Hửm?”

“Tớ vừa mới hỏi Anh Anh Quái, à không, là đàn anh Quan, anh ấy nói diễn đàn của trường căn bản không có khả năng bị chập mạch như vậy, hẳn là bị vị đại lão nào đó hack.”

Điền Tư Điềm khó hiểu nói: “Cậu nói xem vị đại lão nào nhàm chán thế, lại có lòng nhàn rỗi đi hack diễn đàn trường? Nhưng mà cũng nhờ có người này, nếu không, ai biết Lâm Tuyết Mẫn có thể không biết xấu hổ như vậy!”

Nhan Thư nhún vai, tỏ vẻ cô cũng rất khó hiểu.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô liếc nhìn, thở dài.

Điền Tư Điềm: “Ai làm cho cậu mặt mày ủ dột thế?”

Nhan Thư lại thở dài, gõ gõ cái tên trên màn hình, nói: “Còn có thể là ai, thầy dạy toán của tớ.”

Cô nhấc máy: “Thầy Hứa.”

“Giác ngộ không tồi, bạn học Nhan.” Giọng nam bên kia nghe ra ý cười, “Hai giờ chiều tới đây học bù.”

Vừa nghe đến hai chữ học bù, Nhan Thư lại đau cả đầu, theo thói quen định giãy giụa: “Buổi chiều tôi có lớp, hay là…”

Hứa Bùi thản nhiên ngắt lời cô, “Gửi lịch học của em cho tôi xem?”

Nhan Thư chột dạ: “Không được.”

“Vậy buổi chiều em có lớp không?”

“… Không.”

Nhan Thư mặc niệm cho chính mình ba giây, đột nhiên nhớ tới một việc: “Hôm nay chúng ta học ở đâu?”

Phòng tự học là nơi công cộng, hiển nhiên không thể lại đến đó.

Hứa Bùi cũng tỏ vẻ bối rối, một lúc sau mới nói: “Đến nhà…” anh.

Cùng lúc đó, Nhan Thư vội cướp lời: “Tôi hiểu rồi, đến phòng làm việc của anh!”

Đầu dây bên kia trầm mặc.

Nhan Thư hoàn toàn không nhận thấy có gì không ổn, cảm thán nói: “Thầy Hứa, chúng ta rất ăn ý đó nha!”

Một lúc lâu sau, giọng nói của thầy Hứa truyền đến: “Ừ.”



Chưa đến hai giờ chiều, Nhan Thư đã cầm theo sách vở đi đến địa điểm đã hẹn.

Hứa Bùi dựa vào bức tường bên ngoài quán cà phê, một tay lướt di động, thấy cô lại đây, anh bỏ điện thoại vào túi, dẫn cô đến phòng làm việc.

Cách đó có hai nữ sinh đang kích động bát quái về “Sự cố diễn đàn bị động kinh” tối hôm qua, Nhan Thư sợ bị bạn cùng trường nhận ra, nhanh chóng vươn tay, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp.

Hứa Bùi liếc mắt nhìn cô: “Còn lo lắng gì? Hiện tại mọi người đều biết, chẳng phải những lời bịa đặt không có thật kia là do Lâm cái gì Mẫn tạo ra?”

“Không phải lo lắng cái này.” Nhan Thư đang muốn giải thích, lại đột nhiên hoàn hồn, “Không đúng, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết?”

Hứa Bùi hơi cúi đầu: “Quan Văn Cường nói.”

Nhan Thư há to miệng: “Nick ảo Anh Anh Quái của anh ta đã bị bạo thành như vậy rồi, vẫn còn tâm trạng nói chuyện với anh?”

Hứa Bùi không chột dạ chút nào: “Không có biện pháp, cậu ta da mặt dày.”

Nhan Thư à một tiếng, không rối rắm chuyện này nữa, kể anh nghe hôm nay trên diễn đàn bóc ra tài khoản ảo của Lâm Tuyết Mẫn thú vị thế nào.

Cô như cái máy hát được mở, không thể kìm lại, thẳng đến khi vào phòng làm việc mới dừng câu chuyện, mặt ủ mày ê mà lôi sách toán ra.

Hứa Bùi rũ mi mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Thư, quay đầu đi, nhịn không được khẽ cười.

Anh đi một bước dài, vừa rẽ ngoặt, đột nhiên dừng bước.

Nhan Thư nghi hoặc: “Sao vậy?”

Mới vừa hỏi xong, vừa nhấc mắt, cách đó không xa nhìn thấy một người đàn ông trung niên mồ hôi nhễ nhại đang đứng ở cửa, mặc đồng phục của app giao hàng, chuẩn bị móc điện thoại ra gọi.

Bên cạnh là một chiếc hòm rất lớn, cao bằng người đang đứng.

Giây tiếp theo, điện thoại của Hứa Bùi đổ chuông.

Người đàn ông trung niên cúp máy, chạy nhanh tới cười hỏi anh: “Ngài là Hứa tiên sinh, số cuối xxxx!”

“Là tôi.”

“Tốt quá, đồ của ngài đã đến nơi, mời kiểm tra xem có hư hỏng gì không.”

Ánh mắt Hứa Bùi đánh giá chiếc hòm từ trên xuống dưới: “Đây là?”

Người đàn ông trung niên: “Đây là ––—”

Hứa Bùi chợt nhớ ra là điều gì, sắc mặt khẽ biến.

Anh muốn ngắt lời người đàn ông kia, nhưng đã quá muộn.

Người đàn ông trung niên vỗ vào hòm “bộp” một tiếng, âm thanh vang vọng như chuông lớn: “Đây là bảo tháp của ngài!!”

Hứa Bùi: “…”

Nhan Thư: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.