Mấy chị em ban Tin tức cùng nhau chơi rất nhiều trò, chẳng hạn như cầu trượt dọc, loa phóng thanh lốc xoáy, v.v.
Chờ chơi đến một giờ chiều, mọi người dự định cùng nhau đi đến nơi được mệnh danh là trò chơi kích thích nhất Lan Thành, phi thuyền xoắn ốc.
Công trình này tương đương với một tàu lượn trên mặt nước, có thể chứa 40 người cùng lúc, đoàn người hẹn thời gian xong xuôi, vừa cười nói vừa đứng xếp hàng.
Khi đến lượt nhóm bọn họ, vừa hay có thể ngồi cùng một hàng phi thuyền.
Tất cả mọi người đều yeh lên một tiếng, phấn khích tiến vào lối ra vào, tìm một vị trí ngồi xuống.
Nhan Thư đi theo phía sau Điền Tư Điềm, đang kiểm vé, bỗng phía sau truyền đến một tiếng rên nhỏ quen thuộc.
Cô lập tức dừng chân, quay đầu lại: “Anh làm sao thế?”
Hứa Bùi ấn ngón tay lên bụng dưới lại nhanh chóng buông ra: “Không sao đâu.”
Sợ đứng ở cửa sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, Nhan Thư kéo anh sang một bên, một đôi tình nhân phía sau vội vàng lướt qua hai người họ, chiếm trước hai vị trí cuối cùng của lượt này.
Quan Văn Cường nhướng dài cổ vọng lại: “Bùi ca, Nhan Thư, hai người không có chỗ à?”
Nhan Thư đang định trả lời, chợt nghe Hứa Bùi đã bình tĩnh nhàn nhã cười nhạt nói: “Các cậu cứ chơi trước đi, chúng tôi sẽ chơi lượt tiếp theo.”
Nhan Thư nhỏ giọng: “Anh còn muốn chơi lượt tiếp theo? Dạ dày anh hết đau rồi à?”
“Ừm.” Hứa Bùi cười, “Tạm thời không đau nữa.”
“Hả, vậy hai người còn phải thêm một lượt rất lâu nữa sao?” Quan Văn Cường cảm thấy hơi ngại, rất có phong độ lịch sự đề nghị, “Hay là Nhan Thư, em chơi trước đi, anh sẽ chơi lượt sau với Bùi ca.”
Khuyên hết lời, cuối cùng cũng khuyên được Quan Văn Cường sắp Khổng Dung nhường lê.
(*Đây là câu chuyện có thật của nhà văn Trung Quốc cổ đại Khổng Dung vào cuối thời Đông Hán nhằm giáo dục mọi người, mọi việc nên tuân thủ trật tự nơi công cộng và thuần phong mỹtục.)
Kết quả cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lớn giọng nói: “Bùi ca, hay là tôi nhường cơ hội này cho cậu nha!”
Nói xong lập tức cởi bỏ đai an toàn rồi nhảy xuống.
Hứa Bùi: “…”
Anh không hoảng hốt không vội vàng chìa tay ra, nhân viên công tác ở trước bàn gõ hai cái: “Xin chào.”
Thấy nhân viên công tác nhìn qua, Hứa Bùi hạ giọng, giọng điệu lo lắng: “Hành động của người cao to mặc quần đỏ đằng kia có chút nguy hiểm không?”
Nhân viên công tác vừa thấy, bật người dậy cầm theo cái loa lớn, lớn tiếng: “Ngồi xong thì đừng có lộn xộn, nhất là đừng cởi dây an toàn ra, tôi đang nói cậu đấy nhóc!”
Quan Văn Cường bị phê bình đỏ mặt giải thích: “Bùi ca, không phải tôi không cho cậu, do anh ta không cho tôi ra ngoài.”
Hứa Bùi mỉm cười với cậu ta, làm một khẩu hình: “Không liên quan.”
Nhân viên công tác bước lên kiểm tra một lần, cuối cùng tiếng chuông vang lên.
Hứa Bùi đứng tại chỗ, miệng treo một nụ cười nhạt, chờ đám bóng đèn gai mắt kia lên phi thuyền, cùng nhau bay lên.
Bỗng nhiên: “Oaaa” một tiếng.
Phía trên có một cậu con trai che miệng, giơ tay kia lên: “Không được, tôi chóng mặt quá, ngồi không được.”
Bên kia có công tác giúp đỡ cậu ta xuống dưới, nhân viên công tác bên này xếp Nhan Thư ở vị trí đầu tiên: “Có một vị trí trống, tới lượt cô gái đấy.”
Nụ cười trên miệng Hứa Bùi cứng lại: “…”
–
Nhan Thư chưa kịp phản ứng thì đã bị hối thúc đi vào vài bước.
Chờ cô hoàn hồn, đột nhiên quay đầu lại, bóng dáng của Hứa Bùi đã biến mất.
Cô đứng kiễng chân ở lối ra vào, nhìn bên trong đám người, chỉ liếc mắt một cái đã thấy một bóng dáng cao gầy.
… Đồ bơi trên người anh quá bắt mắt.
Anh quay lưng về phía cô, đi ngược lại trong biển người.
Mái tóc đen hơi ướt, lưng cao và thẳng, giống như một hạt giống bạch dương đột nhiên mọc lên từ mặt đất.
Nhan Thư nhấc chân định quay lại thì bên tai truyền đến tiếng Điền Tư Điềm: “Nhan Nhan, cậu đờ ra làm gì, mau lên đây đi.”
Cô nhìn sang.
Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu đang vẫy tay với cô.
Cô quay đầu, ánh mắt rơi vào bóng người cao lớn như cây bạch dương trong làn sóng người, người nọ không quay đầu lại, vẫn đi ngược với nhóm người, bước ra ngoài.
Bước chân chậm rãi, cách cô càng ngày càng xa.
Trong tầm mắt, anh giơ tay ấn bụng dưới.
Tâm trạng Nhan Thư đột nhiên căng thẳng, cô chạy về phía cửa.
Đây không phải bạch dương, rõ ràng là đóa hoa yêu kiều.
Điền Tư Điềm ở phía sau: “Nhan Nhan cậu không chơi sao?”
Cửa mở ra, sứ giả hộ hoa Nhan Thư nhanh chóng chạy ra, quay đầu lại biện đại lý do với cô nàng: “Tớ, tớ đột nhiên hơi sợ độ cao!”
–
Hứa Bùi xoay người, đẩy đám người hai bên ra.
Trong đáy mắt, cô gái đứng ở lối ra vào, nhấc chân đi về phía anh bên này.
Anh buông mắt xuống thầm nghĩ trong chớp mắt, tìm một góc độ, giơ tay ấn bụng.
Qua vài phút, vai trái của anh bị người phía sau vỗ nhẹ xuống.
Hứa Bùi dừng chân, đè xuống khóe môi đang cong lên, quay đầu lại.
“Thật xin lỗi.” Cậu con trai phía sau không cẩn thận đụng vào anh cười cười xin lỗi.
Hứa Bùi quét mắt vào bên trong đám người một lượt, nhàn nhạt gật đầu, bày tỏ không sao.
Một lúc sau, bả vai của anh lại bị người ta vỗ.
Cơ thể Hứa Bùi hơi khựng, những ngón tay buông lỏng bên người anh khẽ thu lại.
Lần này cách hai giây anh mới chậm rãi xoay người.
Cách một thước, gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Thư đập vào mắt anh.
Hứa Bùi buông lỏng ngón tay.
Anh giương mắt nhìn phi thuyền phía xa xa, thản nhiên hỏi: “Sao em lại đi xuống rồi?”
Nhan Thư tùy ý nói đại một câu: “Cái kia, tôi hơi buồn nôn.”
Hứa Bùi: “Buồn nôn?”
Nhan Thư gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
Cô vừa nói với Điền Tư Điềm thế nào?
Cô nhớ lại một chút, vội vàng sửa lại: “Không phải, là sợ độ cao.”
Hứa Bùi nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Hồi lâu, anh khẽ cười: “Sợ độ cao à?”
Nhan Thư ‘đúng đúng’ hai tiếng, nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, trước đó tôi bảo anh mang thuốc bên người, anh không làm theo đúng không?”
Hứa Bùi rộng rãi ừm một tiếng.
Ngay sau đó thấy cô mở ra túi chống nước cho điện thoại, lấy ra một túi thuốc nhỏ, thả vào lòng bàn tay một viên thuốc.
Cô đắc ý nháy mắt: “Vẫn may là tôi đã chuẩn bị trước.”
Viên thuốc nhỏ màu trắng yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay trắng như tuyết của cô.
Hứa Bùi cúi đầu, chăm chú nhìn vài giây.
Rồi lại nhìn lên: “Em cố tình đem cho tôi à?”
Nhan Thư phản bác theo bản năng: “Không phải cố tình, là sợ anh sẽ quên.”
Hứa Bùi đưa tay nhận lấy viên thuốc, bỏ vào miệng nuốt xuống.
Nhan Thư trợn mắt: “Anh cứ thế nuốt thuốc vào sao? Không đắng à?”
Hứa Bùi quấn đầu lưỡi: “Không đắng.”
Tiếng chuông của trò chơi vang dội.
Phi thuyền chở vài chục con người vẽ ra một dải cầu vồng giữa không trung, tiếng hét chói tai nối tiếp nhau vang lên.
Biển người xô đẩy nhau, tiếng nói cười ồn ào, náo nhiệt, anh nhìn cô chăm chú.
“Ngọt.”
–
Hứa Bùi nhìn chiếc thuyền nhỏ sức sống ảm đạm đang chầm chậm lắc lư, cau mày: “Em nói bây giờ chúng ta ngồi cái này?”
Nhan Thư gật đầu, chỉ vào tờ rơi trong tay: “Trong này viết, hai người cùng tham gia thử thách, thử thách thành công có thể được nhận quà đó!”
Nơi cô chỉ là một chuỗi vòng cổ hình mặt cười, phía trên khảm một hàng đá pha lê lấp lánh.
Từ nhỏ Nhan Thư đã thích những thứ lấp lánh sặc sỡ này, mặc dù nhà cô sưu tầm vòng cổ cũng không thiếu nhưng khi món quà này xuất hiện trong tờ rơi, cô liền không thể rời mắt.
Cô liếc nhìn Hứa Bùi một cái: “Thầy Hứa, anh chơi không? Nếu không chơi vậy tôi chờ Điền Tư Điềm.”
Hứa Bùi không nói, đi thẳng đến bàn của nhân viên.
Thấy cô không theo kịp, anh quay đầu lại: “Tôi đau dạ dày, cũng không chơi được mấy trò khác. Đi thôi.”
Một nhân viên công tác ngáp ngắn ngáp dài đi ra, vừa thấy hai người bọn họ đã vui vẻ: “Yo, trông hai người như thế này, đã đến mùa đông đâu?”
Đúng lúc bên cạnh có một cặp đôi đi ngang qua, hai người lén nhìn lại đây, lập tức mím môi cười trộm hai tiếng.
Nhan Thư nhìn Hứa Bùi áo dài quần dài rồi nhìn lại chính mình, lặng lẽ bưng kín mặt: “Đều tại anh hết, chọn cho tôi bộ đồ bơi xấu như này!”
Hứa Bùi thản nhiên: “Bộ này em chọn cũng không có chỗ nào đẹp.”
Nhan Thư: “…”
Cô suy nghĩ, vấn đề này đương sự hai bên đều có trách nhiệm, quả thật không nên trách, nhanh chóng đi vào bên trong.
Nhân viên công tác ngăn cô lại: “Này, khoan đã, đóng dấu đi.”
Hứa Bùi vốn đi vào bên trong cùng cô, nghe nói như thế lập tức quay đầu lại: “Dấu gì?”
Nhân viên công tác lấy ra một con dấu phim hoạt hình: “Đây, dấu hiệu dự thi.”
Hứa Bùi cẩn thận: “Đóng ở đâu?”
“Trên tay.”
Hứa Bùi nhìn cánh tay mình lại nhíu mày liếc nhìn con dấu, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự cự tuyệt: “Không đóng được không?”
Nhân viên công tác suy nghĩ một chút: “Được thôi, không đóng cũng được, dù sao trò này cũng chẳng có người chơi.”
Hứa Bùi gật đầu, đang định nhấc chân lại nghe một tiếng: “Tất nhiên phải đóng! Đây là con dấu cá nhỏ à, đáng yêu thế!”
Đóng dấu xong, Nhan Thư vui vẻ quơ tay, trên cổ tay vừa xuất hiện con cá màu đỏ gạch, đung đưa theo tay cô.
Nhân viên công tác mở hai cửa, nhìn đôi nam thanh nữ tú đi vào bên trong chơi, cậu ta lại ngáp một cái, chuẩn bị ngủ thêm một giấc.
Sau đó lại thấy bóng dáng người con trai vừa tiến vào bên trong đang quay ra, mặt không chút thay đổi đưa cánh tay đến trước mặt cậu: “Tôi cũng muốn một cái.”
Nhân viên công tác nói theo bản năng: “Muốn cái gì cơ?”
Anh đẹp trai mặt lạnh chớp mắt: “Con dấu.”
Nhân viên công tác: “…”
Không phải vừa rồi anh nói không đóng sao?
Nhân viên công tác: “Không đóng được không?”
Anh đẹp trai mặt lạnh: “Đóng được không?”
“?” Nhân viên công tác phất tay, “Con dấu bị đồng nghiệp mang đi rồi, anh đi thuyền về rồi lại đóng.”
–
Trên vùng trời của công viên nước vang lên từng đợt tiếng thét chói tai đầy vui sướng, trước cổng của mỗi trò chơi đều đông nghịt, xếp thành hàng dài dài ngắn ngắn.
Chỉ có nơi vui chơi thật lớn ở ngoài cùng bên trái, trước mặt là một hồ nước nhân tạo khổng lồ chưa được mở rộng hoàn toàn, nước trong xanh nhưng cũng rất lạnh lẽo, vô cùng yên tĩnh.
Cả mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, chỉ có một con thuyền hoạt hình đang lặng lẽ giữa hồ.
Nhan Thư ngồi ở trên thuyền nhìn Hứa Bùi nhàn nhã lật sách, không thể tin được: “Anh đi ra ngoài chơi mà cũng mang theo sách sao?
Hứa Bùi ở đuôi thuyền, im lặng chẳng nói gì, mi rũ xuống.
Nhan Thư thất vọng thở dài: “Haizzz, bây giờ tôi hối hận rồi, nếu biết trước sẽ nhàm chán kiểu này, tôi chắc chắn sẽ không chơi.”
“Thế à.” Hứa Bùi không ngẩng đầu lên, “Tôi lại thấy bây giờ cũng không tệ.”
Nhan Thư kinh hãi: “Anh nói ở trên mặt hồ, đợi đến hết 2 tiếng thì thách đấu thắng như thế này cũng không tệ?”
Hứa Bùi khẽ “ừm” một tiếng, anh lấy ra một cái máy tính bảng trong chiếc ba lô bên cạnh đưa qua.
Nhan Thư xem, đây không phải là giao diện trò chơi toán học của cô sao!
Dường như đang xác nhận suy đoán của cô, Hứa Bùi khoan thai nói: “Ít nhất em có thể giải được hai bài toán, trò chơi qua ải đến level 50.”
Nhan Thư: “…”
Cô đây là tới công viên nước sao?
Còn không bằng ở nhà nữa!
Ít nhất thì ở nhà cô có thể xem video, đi câu cá, nhưng ở đây…
Cô liếc nhìn bộ dạng quá mức thờ ơ của thầy Hứa, cúi đầu, cô tức giận chọc hai cái vào màn hình.
Tuy Nhan Thư nghĩ đến làm bài là sẽ không chịu, không muốn nhưng trong khoảng thời gian này, cô được thầy Hứa phụ đạo đã tiến bộ rất nhanh, mấy cái đề này cũng không còn khó hiểu như trước nữa.
Cô chơi một lúc, nhưng càng chơi lại càng nhập tâm.
Trầm tư suy nghĩ khá lâu, ngược lại khiến cô cẩn thận giải ra một số câu Sudoku, sau đó vượt qua level 49.
Nhan Thư chọc ngón tay hai lần vào máy tính bảng rồi ngước nhìn Hứa Bùi đầy đắc ý: “Thầy Hứa, tôi đã lên level 50 rồi, lập tức hoàn thành nhiệm vụ.”
Hứa Bùi cười: “Giỏi thế sao?”
“Cũng không phải.” Nhan Thư nói xong, cuối cùng nhấn hai lần vào màn hình, cá nhỏ đã thành công vào giỏ của cô gái nhỏ.
Nhan Thư nắm chặt máy tính bảng, sự vui vẻ hiện lên trên khóe môi, “Thành công rồi!”
Đúng lúc đó, đột nhiên màn hình tối sầm lại.
Nhan Thư bị dọa cho giật mình, đang định hỏi Hứa Bùi thì màn hình thoáng chốc sáng lên.
Cô cầm máy tính bảng.
Đủ các loại màu sắc ánh sáng rực lên trong tay cô.
Các vụn pháo hoa nhỏ bay bay đầy trời, cô bé trong game nhảy cẫng lên, xuất hiện trên màn hình, trên đầu có khung thoại phiên bản Q:
[Chúc mừng chủ nhân, ngài đã sử dụng trang bị cần câu siêu lợi hại và thành công chinh phục được Hà Bá đại nhân, xin hỏi ngài có muốn triệu hồi Hà Bá đại nhân không?]
Nhan Thư hơi nghi hoặc: “Đây là cái gì?”
Cô thấy giống Hứa Bùi.
Người kia làm như không nhận ra, thờ ơ lật sách: “Không phải phía trên có chữ sao?”
Nhan Thư ra sức bĩu môi: “Không nói thì không nói.”
Cô giơ tay, nhấn [ Có ]
Chuyển hình ảnh, một shota* đáng yêu xuất hiện, cậu bé mang theo một cái rương nặng trịch đổ lên giữa màn hình rồi chạy vụt đi.
(*tiểu nam hài/bé trai.)
Hình như là xấu hổ.
Màn hình không có động tĩnh, Nhan Thư thử nhấn xung quanh, vẫn không có phản ứng.
Cô đưa tay chọn một cái rương nhỏ vàng rực thì lập tức hiện ra một câu ——
[ Đây là rương báu do bạn nhỏ Kiều Kiều để lại dưới sông, ngài có muốn mở ra xem không? ]
Nhan Thư nhìn chằm chằm vào bốn chữ “Bạn nhỏ Kiều Kiều”, ngẩn người ra một lát rồi mới theo gợi ý nhấn [ Mở ra ]
Cái rương biến thành một cái vỏ sò tinh xảo, cô nhìn chằm chằm vào bốn chữ to bên trên: [ Vỏ sò ước nguyện ]
Vỏ sò ước nguyện?
Nhan Thư nhìn giao diện game nhấp nháy, tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn người con trai ngồi ở bên cạnh.
“A, vỏ sò ước nguyện!” Ánh mắt cô long lanh.
Hứa Bùi nở nụ cười nhạt: “Ừm.”
Bốn chữ này giống như một cái chìa khóa, mở ra những mảnh ký ức mơ hồ, rời rạc kéo dài trong tâm trí cô.
Hồi nhỏ, cô tết hai bím tóc sừng dê xinh xắn, cô đang cầm một cái vỏ sò xinh đẹp mà mình đã chọn lựa tỉ mỉ, cẩn thận từng chút mang đến trước mặt Hứa Bùi: “Anh Hứa Bùi, đây là vỏ sò ước nguyện, anh muốn cái gì nó cũng có thể giúp anh biến thành hiện thực. Em tặng cho anh!”
Hiện tại và ký ức trong phút chốc chồng lên nhau, màn hình lại đột nhiên thay đổi.
Pháo hoa bắn ra, hiện lên ba chữ ——
[ Tặng cho cậu ]
Nhan Thư vô thức thu lại ngón tay của mình, theo bản năng nắm chặt máy tính bảng.
Sau hai giây, cô ngước mắt lên nhìn Hứa Bùi.
Không biết từ lúc nào chiếc thuyền nhỏ đã gần cập bờ, anh nhàn nhã tựa vào đuôi thuyền, dường như đang nhìn cô nhưng cũng không đúng lắm.
Qua vài giây, anh đứng dậy nở nụ cười: “Đi thôi.”
Nhan Thư đi theo sau anh, “ò” một tiếng.
Tầm mắt cô trở về màn hình, ngón tay cong nhẹ, nhấn lên màn hình.
[ Nhận ]
–
Quan Văn Cường hoài nghi, nhìn tâm trạng của Nhan Thư rõ ràng đang rất tốt: “Sao em vui thế?”
Nhan Thư tỏ vẻ nghiêm túc: “Em đang rất vui sao?”
Quan Văn Cường: “Có!”
Nhan Thư suy nghĩ: “Có lẽ là vì em lấy được phần quà quá nhanh?”
“Phần quà?” Tai Quan Văn Cường dựng lên, “Phần quà gì thế?”
Nhan Thư đắc ý chỉ vào tờ rơi: “Chính là cái này!”
Quan Văn Cường nhận lấy: “Anh thắc mắc hai người đi đâu rồi, đi chơi thế nào lại không thấy bóng dáng, hóa ra là đi tham gia thử thách! À, chiếc bút máy này không tồi, chắc là Bùi ca sẽ thích.”
Nhan thư: “Cái gì?”
Cô nhìn qua, Quan Văn Cường chỉ vào đống bút máy cổ điển của một nhãn hàng, giá cả không tính là đắt, nhưng có một con tem nhỏ cố định dành cho những người yêu thích.
Quả thực Hứa Bùi rất thích nhãn hàng này, mấy cây bút máy đều là dòng này.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh, dường như có chút đăm chiêu, bên tai là tiếng nhân viên công tác đang hối thúc: “Nhận thưởng nhanh lên, tôi còn phải tan làm nữa.”
Quan Văn Cường: “Em ngơ ra làm gì, đi nhanh đi.”
Nhan Thư kịp phản ứng, xoay người, đi vào khu nhận thưởng.
Nhân viên trong khu nhận thưởng là một chị gái dịu dàng, thấy Nhan Thư bước vào, cô ấy cười nói: “Cô gái xinh đẹp, em có muốn mặt dây chuyền hình mặt cười không?”
Bên cạnh cô có người tiếp lời: “Mặt dây chuyền này rất đẹp, cô gái hôm qua vì nó mà ở trên hồ đợi mấy tiếng đấy.”
“Hừ, người tổ chức đang hại người à, sao lại đưa ra một thử thách nhàm chán như vậy.”
Khi hai người nói chuyện, như thể đã ngầm thừa nhận Nhan Thư sẽ chọn mặt dây chuyền, họ trực tiếp lấy nó ra khỏi tủ.
Hiện tại Nhan Thư càng không thể di chuyển tầm mắt.
Không biết có phải do ánh sáng của quầy hay không, cô thấy mặt dây chuyền quả thật rất đẹp, đẹp hơn trên ảnh rất nhiều.
Cô nhân viên so sánh làn da trên cánh tay cô: “Ui cô gái, nó cũng tôn da của em quá đi, thật đẹp.”
Nhan Thư bối rối một lúc, rồi chỉ vào một chỗ trong tủ nói: “Chị gái, lấy cho em xem cái này được không?”
Nhân viên nhìn qua, có chút bất ngờ: “Bút máy à?”
Cô ấy lấy ra, cùng để hai cái lên quầy.
Nhan Thư nhìn trái nhìn phải, phân vân rất lâu vẫn không quyết định được, phía sau truyền đến giọng nói của Điền Tư Điềm: “Thế mà cũng phân vân à? Rõ ràng mặt dây chuyền hợp với cậu hơn.”
“Sao cậu lại đến đây?”
“Đàn anh Quan nói với tớ cậu ở đây, nên tớ đến xem thử.”
Nhan Thư “ồ” một tiếng, trở lại vấn đề của cô: “Cậu không cảm thấy bút máy cũng hợp với tớ sao?”
Điền Tư Điềm: “Hợp với cậu chỗ nào?”
Nhan Thư: “Cũng rất có ích.”
Điền Tư Điềm kinh ngạc: “Cậu thế mà cũng quan tâm có ích hay không à?”
Nhan Thư tìm lý do: “Hơn nữa cũng đẹp lắm, người thích nó chắc chắn rất biết thưởng thức.”
Hôm nay Điền Tư Điềm sắp bị cái thẩm mỹ của cô làm cho hồ đồ: “Quên đi, cậu tự chọn đi, tớ đi xem xem Tiểu Ưu có đến đây không.”
Nhan Thư “ừm ừm” hai tiếng, quay đầu lại tiếp tục phân vân.
Điền Tư Điềm đi tới cửa thì dừng lại.
Rốt cuộc cô nàng cũng không kìm được: “Nhan Nhan, cậu thực sự muốn chọn bút máy à?”
Nhan Thư: “…”
–
Nhan Thư nhận xong phần quà thì phát hiện tất cả mọi người đều đã tập trung ở đây.
Hứa Bùi cách đó không xa đang bước đến, Quan Văn Cường vẫy tay về hướng anh: “Bùi ca, ở đây. Cậu vừa mới đi làm gì… Yo, trên tay cậu là gì đấy?”
Cậu ta chỉ xuống.
Bên trên cổ tay trái của Hứa Bùi có một đuôi cá màu đỏ, rất sống động.
Hứa Bùi cười rộ lên: “Khả năng quan sát không tồi.”
Quan Văn Cường nhìn anh một cái, rất muốn nói với anh không phải khả năng quan sát của bản thân tốt, mà là Bùi ca cậu cuốn tay áo rất cao.
Nhan Thư chú ý động tĩnh phía bên này cũng nhìn qua.
Quả nhiên, ở gần xương cổ tay bên trái của Hứa Bùi, nhiều hơn một con cá nhỏ màu đỏ.
Giống y chang con ở trên tay phải của cô.
Nhan Thư nghi hoặc một hồi.
Lúc chèo thuyền không phải anh ấy chê “trẻ trâu” nên không đóng dấu à, sao bây giờ lại có rồi?
Cô đang suy nghĩ thì nghe Quan Văn cường kêu lên một tiếng: “Nhan Thư, sao em cũng có một cái vậy?”
Nhan Thư còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy người nào đó bên cạnh liếc mắt nhìn cậu ta: “Muốn không? Tự đi chèo thuyền đi.”
“Ồ, chèo thuyền mới có à.” Quan Văn Cường suy nghĩ một lát, “Không đúng, tôi cũng có nè.”
Hứa Bùi nghe thế liếc nhìn cổ tay anh ta.
Quan Văn Cường nhấc tay lên, một con cá mập lớn màu xanh trên cánh tay lộ ra.
Mọi người lần lượt khoe các loại con dấu của mình: “Đúng thế, chúng tôi cũng có, lúc ngồi trên phi thuyền.”
Anh nhướng mày: “Của các cậu giống của tôi?”
“Không phải đều là con dấu sao, chỉ là màu sắc không giống thôi.”
Hứa Bùi không nói nữa.
Ánh mắt anh nhìn xung quanh một vòng, đảo qua một đống cá mập lớn màu xanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hai con cá nhỏ màu đỏ.
Trong khoảnh khắc, anh nở nụ cười.
Không chỉ màu sắc.
Đâu có chỗ nào giống nhau chứ.
Anh nhìn lướt qua đuôi cá bên cạnh, cụp mắt suy nghĩ rồi cố ý đi chậm lại.
–
Bãi cát chỉ cách phòng thay đồ có vài phút, một nhóm nam nữ vừa đi vừa chơi, đoạn đường kéo dài tận nửa tiếng đồng hồ.
Trong lòng Nhan Thư nghĩ đến phần quà, không để ý, nhất thời không theo kịp cả nhóm.
Đột nhiên, cô nhận ra bên cạnh mình có thêm một bóng người cao lớn.
Hai người sánh vai mà đi, hai con cá đỏ trên cổ tay rất gần, theo cánh tay đung đưa, im lặng chơi với nhau.
Nhan Thư nhìn chằm chằm cả nhóm, cảm thấy mặt hơi nóng.
Chắc chắn là do Hứa Bùi chọn bộ áo tắm này quá dày!
Cô đưa tay lên, định quạt gió để giảm bớt cái nóng bất ngờ.
Đúng lúc điện thoại của Hứa Bùi reo, anh đưa lên để điện thoại bên tai.
Không để ý, hai con cá nhỏ màu đỏ chạm nhẹ, y như cọ xát qua.
Nhan Thư cảm thấy bản thân mình càng nóng hơn!
Cô đang nhanh chóng quạt gió, nhưng lại nghe thấy một giọng nói kích động phát ra từ điện thoại của người đàn ông bên cạnh: “Con trai, con đang ở đâu? Mau chóng đưa con dâu về đây!”
Tay Nhan Thư bỗng chốc dừng lại.
Cô chậm rãi quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Hứa Bùi.