Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 7: Phỏng vấn độc quyền (1)



“Bùi ca, tôi bị từ chối!” Quan Văn Cường vừa thấy Hứa Bùi, liền oa oa kêu gào nhào qua, mặt đầy uỷ khuất đưa điện thoại ra trước mặt anh, “Cậu nhìn xem!”

[2578xxxxx từ chối yêu cầu của bạn.]

Hứa Bùi gạt móng vuốt cậu ta ra, mặt không cảm xúc đi về phía giường ngủ: “Tôi biết rồi.”

“Chết cmn tiệt.” Quan Văn Cường tức tối blabla một tràng sau lưng anh, “Bùi ca, khoa báo chí không phải chỉ có mình hoa khôi, chúng ta chọn những người khác tới đưa tin! Không, chúng ta chỉ cần thả ra chút tiếng gió sẽ có vô số người tự tiến tới, tội gì phải chịu bực bội như vậy?”

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Hứa Bùi khép hai ngón tay, ngoắc ngoắc, nhận lấy điện thoại Quan Văn Cường đưa tới, trong khung xin bạn tốt nhập một hàng chữ, gửi đi.

Quan Văn Cường không đành lòng đả kích anh, nói bằng giọng khuyên nhủ: “Vô dụng thôi Bùi ca, tôi đã sớm lôi thân phận ra, bên kia vẫn phớt tôi như thường, thật không biết nghĩ như thế nào, rốt cuộc có muốn đưa tin hay không chứ?”

Tiếng nhắc nhở vang lên.

Quan Văn Cường quăng cho anh một ánh mắt “Tôi biết ngay mà”: “Nhìn đi, có phải lại bị từ chối vừa nhanh vừa ____”

Cậu vừa mới nói một nửa, ánh mắt đột nhiên liếc về phía khung đối thoại bên trên:

[Tôi đồng ý yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]

“Bùi ca cậu viết cái gì, sao cô ấy lại đồng ý nhanh như vậy!” Quan Văn Cường lắp ba lắp bắp, thậm chí còn sinh ra cảm giác hạnh phúc quá bất ngờ đến mức không chân thật, cậu khẩn trương nói, “Gì vậy, cô ấy bên đó nói gì vậy?”

Hứa Bùi nhẹ nhàng vỗ vai cậu: “Yên tâm, cô ấy sẽ chủ động nhắn tin cho cậu.”

“Hả?” Hai ngày nay đụng phải vách tường của cô nàng kia n lần, Quan Văn Cường kích động, “Còn có chuyện tốt như thế?”

Vừa dứt lời, âm thanh nhắc nhở đang mong chờ vừa hay vang lên.

Quan Văn Cường bội phục nhìn Hứa Bùi một cái, vui vẻ cúi đầu nhìn, thân hình cao lớn nhất thời cứng đờ.

[Anh là ai hả! Có bệnh à, không đồng ý liền mắng người? Quá không có đạo đức! A, tên lừa đảo nhà anh muốn trở thành cha tôi? Hôm nay tôi sẽ cho anh kiến thức một chút, ai mới là cha!]

Quan Văn Cường oán niệm ngẩng đầu, ánh mắt lên án nhìn Hứa Bùi chằm chằm.

“Sự việc đặc thù, thủ đoạn đặc biệt.” Hứa Bùi ra sức an ủi cậu, “Cậu nhìn xem đây không phải là nói chuyện thì là gì? Cô ấy còn chủ động nhắn cho cậu, giá này chỉ lời không lỗ?”

Quan Văn Cường bị sự mặt dày vô sỉ của anh làm cho kinh hãi, cậu dùng sức chỉ năm chữ “Ai mới là cha” to đùng: “Cậu coi cái này là bắt chuyện?”

“Không khác lắm, quy tắc l’Hôpital* nói với chúng ta rằng, có thể thông qua sự biến đổi hợp lý để thực hiện phép tương đương.” Hứa Bùi bình tĩnh nhặt quyển sách《 Đàm luận về giả thuyết Riemann 》đặt lên bàn, liếc đồng hồ đeo tay, “Lão Tôn bên kia tìm tôi có việc gấp, đi trước, còn lại cậu tự giải quyết đi, cố lên.”

(* Quy tắc được đặt theo tên của nhà toán học người Pháp Guillaume de l’Hôpital.)

Quan Văn Cường lộ ra ánh mắt nhìn thấu tất cả, cười lạnh đóng cửa lại: “Xin lỗi, hôm nay nghỉ, từ sáng sớm lão Tôn đã chạy đến hồ Thu câu cá rồi.”

Hứa Bùi: “…”



Bốn giờ rạng sáng, trời còn đang tối, Tôn Hiếu Nguyên đã leo lên xe đi đến bờ hồ Thu.

Ông đậu xe ở chỗ cũ, xách dụng cụ, thuần thục đi xuyên qua đường mòn Dương Trường, nóng lòng đi về phía tây hồ Thu.

Hôm trước vừa có một cơn mưa thu, hôm nay trời tạnh, nhiệt độ tăng trở lại, là thời điểm câu cá vô cùng tốt.

Chỗ này ông đã từng đến, tuyệt đối sẽ có cá lớn.

Ông thừa dịp bây giờ không có người, vội vàng chiếm lĩnh vị trí tuyệt đẹp này ____

Tôn Hiếu Nguyên kích động nghĩ, quẹo qua đoạn rẽ cuối cùng trên đường mòn, nhưng đột nhiên chôn chân tại chỗ.

Ôi, chết tiệt.

Chỗ đẹp bị người ta… chiếm.

Là ai! Bốn giờ rạng sáng không ở nhà mà ngủ, chạy tới nơi này cho muỗi cắn à, quá phát rồ!

Lải nhải rồi lại lải nhải, nhưng càng nhiều hơn là sự thưởng thức giữa những người câu cá, còn chưa đến hai giây, ông đột nhiên cau mày.

Bóng lưng kia, sao lại là một cô gái nhỏ?

Cô bé nắm cán cần câu trong tay, nhàn nhã ngồi trên ghế nhỏ, thấy ông tới, cười híp mắt gật đầu với ông tỏ ý chào hỏi.

Tâm tình tốt của Tôn Hiếu Nguyên bị quét sạch.

Giỏi cho một cô gái nhỏ, chạy tới đây xem náo nhiệt cái gì!

Nhìn cô nhỏ nhắn yêu kiều như vậy, hiểu câu cá mới là lạ, đến lúc hô to gọi nhỏ khiến cá của ông bị dọa chạy, quay về lấy cái gì giao nộp cho vợ!

Gương mặt già nua của Tôn Hiếu Nguyên đầy buồn bực, trầm mặc làm mồi câu, thả nổi, đổi dây câu, tê tái làm xong công tác chuẩn bị, ném dây câu xuống nước, quan sát một hồi, chắc chắn không có sai sót gì, mới yên tâm ngồi xuống.

Sau một loạt động tác, đột nhiên nhớ tới, cô bé bên cạnh có phải là quá an tĩnh rồi hay không?

Không ồn ào như trong tưởng tượng của ông, ngược lại là giống như lão tăng nhập định ngồi bên cạnh, một hai giờ cũng không gây ra động tĩnh gì.

Sắc mặt Tôn Hiếu Nguyên tốt hơn một chút, có bản lĩnh chờ cá mắc câu, nhìn cái giỏ trống rỗng bên cạnh cô, trong lòng khinh thường.

Quả nhiên là một cô gái không hiểu câu cá, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay nhất định cô gái này sẽ phải về tay không.

Chậc chậc.

Đáng tiếc cho một vị trí tốt.

Được rồi, để cô gái này có một bài học, cho cô biết một chút cái gì gọi là câu cá chân chính.

Nghĩ như vậy, cần câu trước mặt lập tức giật giật.

Tôn Hiếu Nguyên híp mắt, hai tay nắm cần câu, hướng lên kéo một cái, một con cá vui sướng nhảy ra khỏi mặt nước.

Ông kéo đến bên bờ, xốc lên nhìn, con này có phải hơi nhỏ rồi không?

Nhưng không có vấn đề, thời gian còn sớm.

Cô gái nhỏ bên cạnh câu trước ông lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa có mở hàng đâu.

Tôn Hiếu Nguyên ném cá vào trong giỏ, có chút đắc ý liếc cô gái nhỏ bên cạnh, chân thành nói: “Câu cá mà, chính là phải trầm ổn.”

Nói xong, ông khí định thần nhàn chắp tay sau lưng, nghĩ cô gái này nhìn cũng coi như thuận mắt, nếu khiêm tốn mời mình dạy, chỉ điểm cho cô mấy câu cũng không phải là không thể.

Đợi mấy giây, không đợi được cô khiêm tốn thỉnh giáo, ngược lại thấy cô cười híp mắt gật đầu một cái: “Trầm ổn là chuyện tốt, nhưng dây của lão gia ngài không đủ dài, có chút nổi lên trên.”

Tôn Hiếu Nguyên không tưởng tượng nổi trợn tròn mắt.

Đây là đang dạy ông làm việc?

Nhưng mà cô gái nhỏ làm như không thấy ánh mắt trừng lớn như mắt trâu của ông, còn quái gở chậc chậc hai tiếng: “Độ sâu này muốn câu được cá, khó lắm.”

Tôn Hiếu Nguyên thiếu chút nữa nghẹn một hơi trong cổ họng không thoát ra được.

Được lắm, còn nhỏ tuổi không học cho giỏi, lại học người ta ra vẻ đúng không?

Ông tức giận thổi bay bộ râu nửa trắng bên mép, quyết tâm muốn dạy cô gái này làm người.

Năm giờ sau.

Tôn Hiếu Nguyên lau mồ hôi, yên lặng nhìn về phía cái giỏ.

Trong giỏ cá lớn như vậy, chỉ có con cá trích nhỏ đến đáng thương đang ngoe nguẩy đuôi không thiết sống bắt được từ lúc mới bắt đầu.

Hình như thật sự ứng với câu “Muốn câu được cá, khó lắm.”…

Có lẽ trong hồ này căn bản không có cá gì cả!

Đúng, nhất định là như vậy!

“Ôi trời, cá lớn cắn câu.” Âm thanh thanh thuý giòn giã cắt ngang bầu không khí.

Khóe miệng Tôn Hiếu Nguyên giật một cái.

Bây giờ cô gái nhỏ này, khoác lác không mất tiền đúng không!

Ông cau mày, nghi ngờ quay đầu nhìn, liền thấy cô gái kia đang dùng sức kéo chiếc cần câu đầy bột phấn của mình lên.

Ngay sau đó, một con cá trắm cỏ béo mập quẫy đuôi theo lưỡi câu văng lên bờ, sức sống mười phần đập bọt nước văng tung toé.

Thật tình cờ, nước văng chính xác lên mặt ông.

Nước hoà lẫn mùi tanh của cá, từ gò má chậm chạp chảy vào khoé miệng ông.

Cô gái nhỏ nhướng mày: “Xin lỗi lão gia, cá lớn quá, không giữ chắc được.”

Đây rốt cuộc là khiêu khích hay xin lỗi?

Tôn Hiếu Nguyên tức giận đến mức khóe miệng run lên, thật lâu sau mới khịt mũi hừ lạnh.

May mắn mà thôi, đắc ý cái gì chứ!

Ông không tin cô còn có thể câu được!

Nửa giờ sau.

Tôn Hiếu Nguyên há to miệng, trơ mắt nhìn cách vách lại vui tươi hớn hở kéo con cá thứ hai.

Con thứ ba…

Con thứ tư…

Thứ năm…

Vài giờ ngắn ngủi, cái giỏ vốn trống rỗng của cô gái đã sắp không chứa nổi nữa.

Nhìn lại Tôn Hiếu Nguyên, mồ hôi chảy như mưa dưới mặt trời chói chang, giọt nước đục ngầu đọng trên người.

Trong giỏ cá, chỉ có con cá chích nhỏ đến đáng thương kia, cô tịch bơi qua bơi lại.

Còn đang hoài nghi nhân sinh, cô gái nhỏ lên tiếng: “Lão gia, giúp cháu một chút với, con cá này quá lớn, cháu không kéo lên nổi!”

Nghe một chút xem, đây là kiểu nói gì!

Tôn Hiếu Nguyên che trái tim tức giận muốn ngừng đập, trợn đôi mắt lão, cơ thể lại rất thành thực chạy tới giúp cô gái nhỏ kéo cá lên.

Hai người tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng kéo được cá lên bờ.

“Cảm ơn ông.” Cô gái nhỏ nói cảm ơn, quay đầu vô cùng tự nhiên, “Con cá này cũng quá lớn! Ông nói cháu câu nhiều như vậy, làm sao ăn hết đây chậc chậc chậc.”

Cô mặt ủ mày ê xúc động xong, kéo giỏ cá lớn, vỗ vỗ tay: “Thu cần.”

Tôn Hiếu Nguyên không nhìn được nét mặt của mình bây giờ, nhưng ông biết ánh mắt đang nhìn cá chằm chằm của mình chắc chắn đã đỏ bừng.

Ông nhớ tới câu nói Quan Văn Cường dùng để hình dung Hứa Bùi ____

Chết tiệt, anh ta giả vờ như vậy!*

(*可恶,被她装到了!: Bắt nguồn từ một video thú cưng rất nổi tiếng: hai con mèo đang đối mặt với nhau, và con mèo mướp bị mèo đen ép vào một góc, lúc này, robot quét rác xuất hiện phía sau con mèo đen. Khi sắp bị dính đòn, chú mèo đen đã duỗi chân thành thạo và đá bay người máy. Một số bình luận viên thốt lên: “可恶,被她装到了!”)

Ông kéo căng mặt già, muốn nói chút gì đó lấy lại mặt mũi, cô gái nhỏ lại cười hì hì nói: “A, có cá mắc câu.”

Cô đã thu cần, chỉ có thể là câu của mình.

Tôn Hiếu Nguyên quay đầu, quả nhiên, dây câu hơn nửa ngày không có động tĩnh gì giờ phút này hơi chìm xuống.

Trong lòng ông vui sướng, vội vàng hất cần lên.

“Chờ chút đã.”

Tôn Hiếu Nguyên khó hiểu: “Chờ cái gì, không phải đã cắn câu rồi sao?”

“Chưa tới thời cơ.” Cô gái cười hì hì đem nguyên lời ông trả lại, “Câu cá mà, chính là phải trầm ổn.”

Mặt Tôn Hiếu Nguyên căng đến đỏ bừng, xấu hổ: “Khụ, đã được chưa?”

“Đợi thêm mấy giây, cháu bảo thu thì ông thu.”

Tôn Hiếu Nguyên khẩn trương vểnh tai, thật vất vả mới nghe được một tiếng “Thu cần” lập tức dùng sức kéo cần câu.

Hai phút sau, ông cao hứng xách con cá lớn vừa câu lên, vui vẻ quay trái quay phải, thưởng thức hồi lâu, khuôn mặt gầy gò mới cứng ngắc, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Khụ, cháu mới nói, nói ông thả nổi là sao?”



“Ông xem, hôm nay nhiệt độ cao như vậy, cá cũng chạy xuống dưới tránh nóng rồi, ông phải để dây dài một chút, khoảng tầm 4-5 thước là được.”

“Muốn câu cá trắm cỏ đúng không, vậy đầu tiên ông phải làm tổ* tốt một chút, mới đầu không câu được cũng đừng nóng nảy, làm tổ tốt cá sẽ tới từng nhóm, lại còn đều là cá lớn.”

(*Làm tổ là hành động ném mồi ra khỏi lưỡi câu đến điểm câu cá để nâng cao hiệu quả câu cá.)

“Ông dùng hạt ngô nếp trộn với một ít nguyên liệu làm tổ này của cháu, lát nữa cháu sẽ gửi link cho ông…”

Dưới trời chiều, hai người một già một trẻ, đứng ở phía tây hồ Thu, liến thoắng rì rầm khoa tay múa chân.

Giờ phút này Tôn Hiếu Nguyên hoàn toàn vứt bỏ vỏ bọc giáo sư, một bên liên tục gật đầu, trong miệng đáp lời “Phải phải phải”, một bên âm thầm ảo não thở dài.

Nên mang theo sổ ghi chép ra ngoài argh.

Thất sách.



Mấy ngày nay, trong diễn đàn Lan Đại cũng không yên ổn.

Có người thả ra tiếng gió trong diễn đàn, Lâm Tuyết Mẫn khoa Báo chí không phụ sự mong đợi của mọi người, đã lấy được tin bát quái liên quan trực tiếp tới Hứa Bùi từ trong tay “Tiểu thanh mai”, tin nặng ký ba ngày sau sẽ đăng trong tập san của trường.

Tin hot mấy ngày liên tiếp không hạ nhiệt, kéo sự mong đợi của sinh viên Lan Đại lên đỉnh điểm, thậm chí có người không kịp chờ đợi mà sửa miệng, nói giá trị nhan sắc của Lâm Tuyết Mẫn xứng với tân nữ thần.

Cùng lúc đó, có người phát ra ngoài một tấm hình của hoa khôi khoa YS gần đây.

Trong hình, Nhan Thư mặc quần áo dài rộng thùng thình, tay trái xách giỏ cá lớn, tay phải cầm cần câu cá, nét mặt vội vàng kéo nhịp bước mệt mỏi đi về phía cổng trường học.

[Không phải chỉ mất một trang bìa thôi à, sao hoa khôi khoa lại khiến mình thảm như vậy? Da cháy nắng không phải chỉ một tone nhỉ?]

[Không lấy được trang bìa liền trốn đi câu cá, a a, hoa khôi của khoa được lắm! Ngay cả tranh cãi cũng không thèm? Tiếp theo liệu có phải là vào viện dưỡng lão trước thời hạn luôn không?]

[Lầu trên, sư tỷ cũng mời được thanh mai của đại thần rồi, còn phản bác kiểu gì? Hoa khôi của khoa tự nhận xui xẻo đi! (đồng tình.jpg)]

[Thực lực rác rưởi chính là rác rưởi, xin hoa khôi đừng ăn vạ xui xẻo, cảm ơn.]

[Đồng ý, không có gì ngoài ngũ quan mà thôi, vẫn là mỹ nhân thực lực như Lâm nữ thần mới càng có thể có được trái tim tôi.]



Mấy ngày nay Điền Tư Điềm vừa mở diễn đàn ra, luôn thấy hai ba bài đăng tương tự ở trang đầu, kéo xuống dẫm đạp có, đồng tình cũng có, cười trên nỗi đau của người khác cũng có.

Cô liếc mắt nhìn Nhan Thư đang cẩn thận lau cần câu, hận không thể rèn sắt thành thép thở dài: “Ngày mai là hạn cuối nộp bản thảo, sao cậu không hề nóng nảy vậy!”

Cũng không nhìn một chút xem người ta đã nói cô thành cái dạng gì!

Mặt Nhan Thư đầy khó hiểu: “Tớ thế này còn không sốt ruột sao?”

“Sốt ruột như thế nào? Câu cá?” Điền Tư Điềm thật sự không thể hiểu nổi.

Nhan Thư đặt cần câu vào trong hộp, chậm rì rì kéo dây khoá, để vào ngăn kéo, “Hôm nay không câu cá.”

Điền Tư Điềm: “…”

Hôm nay không câu cá, còn đắc ý?

Nhan Thư thần thần bí bí nói ra hai chữ: “Câu người.”

“?”

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Nhan Thư cúi đầu, ánh mắt nhất thời sáng lên, cô vui vẻ làm một khẩu hình: “Câu được rồi!”

Nhan Thư hắng giọng một cái, ấn nút nghe: “À lão gia… Em không tới được… Hôm nay trường có một buổi phỏng vấn nhất định phải hoàn thành… Đâu có đơn giản như vậy, người ta là người rất khó hẹn đấy… Vâng đúng, khoa Báo chí Lan Đại…”

Giọng Tôn Hiếu Nguyên trung khí mười phần* truyền tới từ đầu kia điện thoại: “Còn hẹn người nào, em trực tiếp phỏng vấn thầy không được à!”

(* Trung khí mười phần (中气十足): tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.)

Nhan Thư giả vờ kêu lên một tiếng: “Dạ?”

“Làm sao, Tôn Hiếu Nguyên thầy không xứng cho em phỏng vấn? Một giờ có đủ không?”

Nhan Thư vui vẻ ra mặt: “Đủ!”

Tôn Hiếu Nguyên lo lắng vội nói: “Một giờ sau tại phòng làm việc của thầy, mang theo cần câu nhá, nắm chắc thời gian, xong xuôi chúng ta trực tiếp đi hồ Thu luôn.”



Điền Tư Điềm trực tiếp biểu diễn cho Nhan Thư thấy như thế nào là trợn mắt há mồm: “Vừa rồi vừa rồi, vừa rồi người gọi cho cậu là Tôn, giáo sư Tôn?”

Đó là giáo sư toán học vô cùng trâu bò lại cứng nhắc rập khuôn cổ quái không dễ chọc trong truyền thuyết, giáo sư hướng dẫn của đội Hứa Bùi?

“Đúng, bây giờ thầy ấy có một thân phận mới.” Nhan Thư vui sướng nhướng nhướng mày, “Đối tượng một giờ sau tớ sẽ phỏng vấn.”

Điền Tư Điềm trầm mặc gần một phút, sau đó mới hít một hơi thật sâu.



Bốn mươi phút sau.

Nhan Thư nhìn vào gương tỉ mỉ sửa soạn, cả người như phát sáng, mang theo chiếc bút con heo màu hồng, sổ ghi chép, bút ghi âm, đương nhiên còn có các loại vấn đề cô đã chuyên tâm soạn thảo, chuẩn bị lên đường đến dãy C của trường.

Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa lại gần.

Điền Tư Điềm che điện thoại, mang theo tam quan tan vỡ chạy đến trước mặt Nhan Thư.

“Có chuyện gì vậy.”

“Nhan Nhan, cậu còn nhớ người kia không?”

“Người nào?” Lời nói không đầu không đuôi, trên mặt Nhan Thư đều là sự mờ mịt.

“Chính là người giả mạo đội của đại thần đó.”

“Ồ, là tên lừa gạt đó.”

“Không phải tên lừa gạt.” Vẻ mặt Điền Tư Điềm phức tạp, có chút hoài nghi nhân sinh, “Anh ta thật sự là người trong đội của đại thần.”

Trong truyền thuyết, là thành viên nòng cốt trong đội Hứa Bùi, muốn phỏng vấn thì xin miễn.

Tài năng hàng đầu trong Khoa Toán học Ứng dụng và Máy tính.

Một tuần trước sóng vai tác chiến cùng với đại thần, giành huy chương Vàng ICM, đàn anh Quan Văn Cường.

“Đàn anh Quan gọi điện thoại tới, nói, nói muốn hẹn cậu.” Cô nhắm hai mắt, đem toàn lực khống chế trái tim đang bịch bịch đập loạn muốn rớt ra ngoài của mình, rồi mới run giọng nói ra bốn chữ cuối cùng.

“Phỏng vấn độc quyền!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.